Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 477: Tỏ tình Quý (37) (length: 7803)

Ngân Tô tìm Triệu giảng sư tốn chút thời gian.
"Tô học viên giỏi, có chuyện gì không?" Triệu giảng sư bị Ngân Tô chặn lại, mặc dù đối với kẻ này rất không chào đón vì hay gây đau đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi han.
"Có chuyện nhỏ muốn mời giảng sư giúp một chút." Ngân Tô mỉm cười.
"Chuyện nhỏ gì?" Triệu giảng sư không biết kẻ đau đầu này lại muốn làm trò yêu quái gì, cẩn thận nói: "Ngươi cứ nói nghe xem, nếu là ta có thể giúp đỡ, vậy ta nhất định giúp ngươi."
"Triệu giảng sư nhất định có thể giúp đỡ." Ngân Tô chắc chắn, giọng điệu dần dần nhiễm chút âm trầm: "Bởi vì vật này chỉ có Triệu giảng sư mới có thôi..."
Triệu giảng sư vừa định hỏi là vật gì, liền thấy người đối diện lấy ra một ống thép sáng bóng phản quang, hướng phía hắn đập xuống.
"!!""
...
...
Ngân Tô vứt ống thép dính m.áu trên tay, ngẩng đầu nhìn Bánh Bao mặt đứng cách đó không xa, khóe môi nhếch lên, thâm tình mà ôn nhu: "Hù đến ngươi rồi? Không sao, ngươi yên tâm, trong lòng ta chỉ có mình ngươi, làm sao có thể đi tỏ tình với người khác chứ? Ngươi là tình cảm chân thành của ta! Trừ t.ử v.o.ng, không ai có thể tách chúng ta ra."
"..." Bánh Bao mặt nhìn Triệu giảng sư nằm trong vũng m.áu, không nhắm mắt, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Ngân Tô ngồi xổm xuống đất, cầm quần áo của Triệu giảng sư lau sạch m.áu trên ống thép, sau đó ném Triệu giảng sư vào trong cung điện, biến thành vật tuần hoàn lợi dụng.
Hai quy tắc mâu thuẫn, nhưng đều có một điểm giống nhau, đó là mục tiêu có thể biến mất.
Triệu giảng sư cùng phụ đạo viên tình yêu chắc thuộc cùng một cấp bậc, cô giết hai phụ đạo viên tình yêu cũng không có vấn đề gì, giết một giảng sư thì vấn đề chắc không lớn.
Ngân Tô lấy tấm thẻ tỏ tình ra nhìn.
Tên đã biến mất.
Tấm thẻ tỏ tình cũng khôi phục bình thường, không còn nóng nữa.
Ngân Tô cất tấm thẻ tỏ tình lại, tay dính m.áu trực tiếp nắm lấy tay Bánh Bao mặt: "Đi thôi, người yêu."
Bánh Bao mặt: "..."
Buông ra!!!
Bánh Bao mặt gần như muốn viết chữ "Đừng chạm vào Lão tử" lên mặt, thế nhưng Ngân Tô làm gì để ý cảm xúc của cô, cứ thế cọ hết m.áu lên tay Bánh Bao mặt.
Cuối cùng còn lo lắng hỏi cô có sao không.
Thế nào...
Ngươi còn hỏi thế nào sao!!
Sao ngươi còn có mặt mũi mà hỏi!!!
Bánh Bao mặt hận không thể xé nát mặt tên này ra.
Nhưng khi cô nghĩ đến th.ảm cảnh của Triệu giảng sư vừa rồi, tâm tình cáu kỉnh lại dịu xuống không ít.
...
...
Đông Nhai.
Vương Đức Khang bị đuổi đến phía đông, cố tránh XZ, vất vả lắm mới thoát khỏi con đàn bà điên kia, còn chưa kịp thở một hơi, trước mặt bỗng nhiên có thêm hai cái mặt.
"Sao ngươi có một mình vậy?"
Vương Đức Khang: "..."
Một đôi tình nhân đứng trước mặt hắn, một trái một phải, mang nụ cười quỷ dị trên mặt.
"Ngươi không có người yêu sao?" Người nữ mở miệng.
"Ta có!" Vương Đức Khang trong lòng hốt hoảng, nhớ lại những lời giảng sư đã nói trước đó, "Ta có người yêu."
Người nam hiếu kỳ: "Ồ? Nàng ở đâu vậy? Sao chúng ta không thấy?"
Người nữ phụ họa: "Đúng vậy, nàng ở đâu? Ngươi có phải lừa chúng ta không? Ngươi căn bản không có người yêu..."
Vương Đức Khang nắm lấy đầu người nam, bất ngờ đ.ập vào tường bên cạnh.
Động tác của Vương Đức Khang rất đột ngột, người nam không ngờ tới, lần đầu tiên quên giãy dụa, chờ hắn kịp phản ứng thì lập tức cùng Vương Đức Khang xoay vào ẩu đ.ả.
NPC ban ngày chỉ là quái vật bình thường, không khó đối phó.
Nhưng Vương Đức Khang vừa nãy đã hao tổn thể lực, lại bị người đàn bà điên kia làm bị thương, không thể lập tức giải quyết đối phương được.
"Ầm! Phanh phanh!"
Đầu của người nam bị Vương Đức Khang đè xuống đất liên tục đập mạnh, m.áu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
Đợi người nam không còn động tĩnh, Vương Đức Khang quay đầu nhìn người nữ.
Người nữ lùi về sau, lúc cô quay người muốn chạy, vẫn chậm một bước, bị Vương Đức Khang bắt lại.
Một phút sau.
Vương Đức Khang từ người nữ mặt sưng mũi sưng lấy ra thẻ tỏ tình, hắn lập tức buông người nữ ra, nhìn chằm chằm cô ta: "Mời đi cùng ta."
Người nữ: "..."
Không có thẻ tỏ tình, cô ta đến quyền cự tuyệt cũng không có.
Vương Đức Khang ngồi bệt xuống đất, đưa tay lau vết thương trên mặt, sắc mặt âm trầm khó coi, phó bản quái quỷ này rốt cuộc là thế nào chứ...
Vương Đức Khang còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, tấm thẻ tỏ tình lại bắt đầu nóng lên.
Hắn lấy ra xem xét, trên thẻ tỏ tình xuất hiện một cái tên xa lạ.
Hắn túm lấy người nữ hỏi: "Người này ngươi có quen biết không?"
"... Có quen."
"Đưa ta đi tìm cô ta."
"..."
Vương Đức Khang hung thần ác s.át trừng mắt cô ta, cô ta không dám phản kháng, dẫn theo Vương Đức Khang đi tìm người.
...
...
"A Ly."
Tạ Bán An gọi Ly Khương lại.
"Sao thế?" Ly Khương quay đầu nhìn hắn.
Tạ Bán An đưa thẻ tỏ tình của mình cho cô xem.
Phía trên xuất hiện một cái tên.
"... "
Ly Khương lập tức gọi Ngân Tô, người đang kéo người yêu đi phía trước, trở về.
G.i.ế.t c.h.ế.t mục tiêu tỏ tình, có thể giải quyết vấn đề tỏ tình này, nhưng Tạ Bán An lại mang Buff giá trị may mắn g.i.ế.t người biến thành giá trị xui xẻo.
Ngân Tô chỉ cảm thấy mình dù có may mắn Buff bao trùm trên đầu cũng không ngăn được sự đen đủi của mình.
Đối tượng tỏ tình của người khác đều là học viên cùng cấp bình thường.
Sao đến chỗ của nàng lại trực tiếp thăng cấp thành giảng sư rồi?!
Ly Khương suy tư rồi nói: "Để tôi giúp anh g.i.ế.t c.h.ế.t đối tượng mục tiêu."
Tên trên thẻ tỏ tình không phải là NPC người yêu được ghép đôi với người chơi, mà là NPC học viên khác.
Tìm ra đối tượng này cũng tốn không ít thời gian.
Nhưng đợi khi Ly Khương đè người xuống đất ma s.át một trận xong, tên trên thẻ tỏ tình thì biến mất, nhưng ngay lập tức lại xuất hiện một cái tên khác.
"Người khác g.i.ế.t không tính?" Ô Bất Kinh bắt đầu sợ hãi, vậy hắn có thể g.i.ế.t ai bây giờ?
"Chắc là tự mình g.i.ế.t c.h.ế.t mục tiêu tỏ tình mới có hiệu quả." Ngân Tô nói.
Những người khác còn có thể bắt người về, đâm cho một nhát là xong.
Nhưng Tạ Bán An thì không được...
Ngân Tô trầm ngâm một lát, nói với Ly Khương: "Thẻ tỏ tình không phải là ghép một đối một với người chơi, ngươi giúp hắn đổi một tấm của người khác xem sao."
"Đúng nhỉ!"
Ly Khương vỗ trán một cái, xoay người chạy: "Tiểu An anh chờ em một chút!"
Ngân Tô nhìn về phía Tạ Bán An: "Anh chỉ là không thể g.i.ế.t người, vậy thì đánh cho đối phương gần c.h.ế.t cũng không tính phạm quy nhỉ?"
Tạ Bán An: "...Nhưng mà nếu chẳng may tôi sẩy tay một cái thì phiền phức."
Lực của hắn bây giờ cũng chỉ vừa đủ tự vệ để chạy t.r.ố.n, còn chưa đạt đến mức độ thu phóng tự nhiên. Nếu như chẳng may kích động quá mà lỡ tay g.i.ế.t c.h.ế.t người, thì xui xẻo chính là cả đám đồng đội.
Ngân Tô nhìn Tạ Bán An tuy cảm xúc ổn định nhưng giá trị may mắn, vận rủi không được ổn định cho lắm, lại nhìn sang Ô Bất Kinh da giòn nhút nhát, quả nhiên ông trời khi cho bạn mở một cánh cửa sổ thì cũng sẽ đóng lại tất cả các cánh cửa còn lại.
Nghĩ như vậy, kỹ năng Giám Định của nàng, dường như cũng không đến nỗi vô dụng như vậy.
Ly Khương rất nhanh kéo một người trở về, ép đối phương cùng Tạ Bán An trao đổi thẻ tỏ tình.
Mấy người chờ một lát, thẻ tỏ tình không có xuất hiện tên mới nữa.
"Biện pháp này có hiệu quả." Ly Khương chậm rãi thở ra một hơi, câu này còn chưa nói hết đã phải lại nuốt vào: "Tỷ lệ xuất hiện tên trên thẻ tỏ tình cao hơn rồi."
Mấy ngày trước bọn họ đều không gặp phải, chỉ biết mỗi mình Vương Đức Khang gặp phải tình huống này.
Nhưng hôm nay vừa mới bắt đầu, Tô tiểu thư và Tiểu An đã gặp...
Nhưng mà vẫn còn may, có cách giải quyết.
Cuối tháng rồi nha, các bảo bối, cho mình xin một phiếu cuối tháng ~~.
Bạn cần đăng nhập để bình luận