Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 337: Thị trấn ma quỷ (34) (length: 7414)

"..." Tiểu nữ hài cảm thấy Ngân Tô đang làm khó dễ mình, nàng sau khi sinh ra, tiểu trấn đã bị nguyền rủa khoảng bốn mươi năm, nàng làm sao biết Elena trông như thế nào.
"Ta đã từng thấy cha xứ... Cha xứ cầm một tấm hình cũ xem, ta thấy ảnh chụp phía sau có tên Elena."
Ngân Tô nhìn về phía con quái vật không phải người vừa nói chuyện, tán thưởng nói: "Thấy không, đây chính là sức mạnh của quần chúng."
Ngân Tô bật dậy: "Đi thôi, chúng ta đến nhà cha xứ xem một chút."
"..."
Ngươi không thể kiềm chế được mà đi ngay sao?
...
...
Trong nhà cha xứ vẫn còn nguyên trạng, Ngân Tô đi theo đám tiểu quỷ lên lầu, tại một căn phòng chứa đồ, ở góc tối vô cùng khuất, tìm được tấm hình cũ kia.
Giấu kỹ thật!
Hình cũ là hình đen trắng.
Nhìn bối cảnh giống như ở trong trang viên nhà Wales, trên tấm ảnh toàn là nam giới, chỉ có một người nữ ngồi ở giữa, khăn trùm đầu che mất nửa mặt, nửa gương mặt lộ ra kia quả thực rất đẹp.
Ngân Tô lật tấm ảnh lên, quả nhiên phía sau có chữ viết -- gửi người yêu dấu Elena.
Đám tiểu quỷ có lẽ đã kịp phản ứng ra cần phải lấy lòng Ngân Tô, chủ động lên tiếng cung cấp manh mối: "Cha xứ thường hay giấu đồ ở chỗ này."
"Đồ gì?"
"Không biết, là một cái hộp, ông ta nửa đêm đi giấu."
Ngân Tô liếc mắt nhìn xuống dưới, lần trước nàng tới đây làm việc tốt chưa đủ số lần, là dùng tay lục soát, trừ khi ăn quá no, nếu không thì không có khả năng đi đào đất trong sân nhà người khác.
Ngân Tô xuống lầu, bảo mấy đứa trẻ bình thường đi tìm c·ô·ng cụ, chỉ huy bọn chúng bắt đầu đào.
Đào được vị trí gần một mét, Ngân Tô mới nhìn rõ một cái hộp sắt, một cái hộp sắt bình thường.
Hộp sắt đã khóa, Ngân Tô rút ống thép trực tiếp cạy mở.
Trong hộp sắt là một cái bao bố, bên trong đặt mấy trang giấy cổ xưa, chữ viết phía trên căn bản không thể hiểu.
Không sao, Giám Định thuật sẽ ra tay.
【 Tàn quyển Nữ Vu chi thư 】 chú ngữ vu thuật?
Ngân Tô nhìn kỹ một chút -- vẫn là không hiểu.
Ngân Tô từ bỏ, cầm tàn quyển hỏi đám tiểu quỷ: "Thứ này, các ngươi có từng thấy ở chỗ nào khác không?"
Nếu là tàn quyển, vậy chắc chắn còn chỗ khác.
Cư dân có thể sử dụng một số chú ngữ, còn gia cố phong ấn ma quỷ, đều là học từ thứ này.
Nguyền rủa... Nữ Vu chi thư... Chìa khóa thông quan có phải là thứ đồ chơi này không?
"Ta đã từng thấy..."
"Ta cũng đã từng thấy."
"Cha ta cũng có."
Mấy tiểu quỷ đều nói từng gặp vật tương tự.
Ngân Tô cất tàn quyển, mặt mày hớn hở, giơ tay lên: "Vậy chúng ta đi tìm bảo nào."
...
Phía đông tiểu trấn.
Ôn Du và An Vân dắt díu nhau, trốn vào một căn phòng bỏ hoang, An Vân tay run rẩy lấy ra một đạo cụ, một lớp màng mỏng trong suốt bao trùm lấy cả hai.
"Cộp cộp cộp..."
Bên ngoài tiếng bước chân dồn dập từ xa tiến lại gần.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, quanh quẩn lại gần các nàng.
Ôn Du dùng tay dính đầy m·á·u che miệng, hơi thở cũng ngừng lại, tay còn lại nắm chặt cánh tay An Vân, mới không đến mức xụi lơ xuống đất.
An Vân cũng không khá hơn là bao, thân thể run rẩy, nhìn ra bên ngoài xuyên qua lớp màng mỏng.
Một bóng đen từ bên ngoài đổ vào, nó tựa như đang nhìn ngó xung quanh bên trong. Nó cách lớp màng mỏng chỉ khoảng một mét, thông thường là có thể nhìn thấy được.
Nhưng đạo cụ này có công năng ẩn thân, cho nên đồ vật bên ngoài không nhìn thấy được.
Nó nhìn ngó một hồi, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Đến khi ra bên ngoài và không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, Ôn Du buông tay đang che miệng, khóc không thành tiếng: "Ca... ca ca."
An Vân hơi há đôi môi khô khốc, cuối cùng vẫn không thốt lên lời nào.
Ôn Du bụm mặt, nước mắt thấm vào tay đã khô m·á·u, hóa thành giọt huyết lệ nhỏ xuống.
"Ta g·i·ế·t hắn... Là ta g·i·ế·t hắn..."
An Vân không biết nói gì, khô khan nặn ra một câu: "Tình huống lúc đó không thể trách ngươi được."
"Ta làm sao vậy..." Tiếng nức nở của Ôn Du đột nhiên dừng lại, "Ta phải quay về tìm hắn, có thể hắn vẫn chưa c·h·ế·t!"
An Vân giữ chặt nàng: "Ôn Du, rất nguy hiểm."
"Không..." Ôn Du lắc đầu, chống thân thể đứng lên, đối với An Vân nói: "Chính mình ta sẽ trở về, ngươi đi tìm chỗ mà trốn đi."
"Ôn Du!"
Ôn Du chạy ra khỏi phòng, quay về hướng các nàng đã đến.
Rất nhanh nàng liền trông thấy chỗ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng trên mặt đất chỉ có một vũng m·á·u, không thấy xác Ôn Thần Hạo đâu.
Không nhìn thấy x·á·c, Ôn Du chỉ thấy cao hứng cùng may mắn: "Ca ca nhất định còn s·ố·n·g... tốt quá rồi!"
"Ôn Du, chúng ta phải rời khỏi đây." An Vân theo sau.
"Không, ta muốn đi tìm ca ca ta." Ôn Du hất tay An Vân, đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, mặt dính đầy m·á·u trông hơi dữ tợn: "Ca ca ta còn chưa c·h·ế·t, tại sao ngươi cản ta tìm ca ca?"
An Vân bị hất cho lảo đảo một chút, ngẩn người ra: "Cái... cái gì?"
Ánh mắt Ôn Du xuất hiện tơ m·á·u, nàng trừng mắt An Vân, cất cao giọng: "Có phải ngươi đang có âm mưu gì? Cố tình không cho ta đi tìm ca ca?"
"..."
N·g·ự·c An Vân gấp gáp lên xuống, nàng nhìn đôi mắt đỏ ngầu không phải của Ôn Du, không cùng nàng dây dưa nữa, lập tức xoay người bỏ chạy.
Bọn họ mỗi người đều bị ô nhiễm.
An Vân cảm thấy chắc chắn là do mấy đóa hoa tại đám tang, việc ai đưa hoa không quan trọng, quan trọng chính là hoa...
Ô nhiễm sẽ khiến họ sinh ảo giác.
Lúc trước, các nàng đứng đợi ở bên ngoài, quan sát. Sau khi bà lão kia rời đi, họ lẻn vào phòng của bà ta tìm Ôn Thần Hạo.
Căn phòng không lớn có thể thấy hết, không thấy Ôn Thần Hạo, nhưng bọn họ tìm được một tầng hầm.
Ôn Thần Hạo nằm bất tỉnh nhân sự dưới hầm.
Các nàng vất vả lắm mới đưa được Ôn Thần Hạo ra, định tìm chỗ đợi Ôn Thần Hạo tỉnh lại rồi tính, ai ngờ vừa dìu người lên thì bỗng dưng hắn biến thành khuôn mặt xa lạ dữ tợn, nhào tới cắn xé các nàng.
Ôn Du phản kích đ·â·m trúng quái vật, kết quả... Ngã xuống đất không phải là quái vật mà là Ôn Thần Hạo.
Ôn Du g·i·ế·t Ôn Thần Hạo, cảm xúc quá k·í·c·h· đ·ộ·n·g, ô nhiễm tăng thêm, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ sinh ra ảo giác mới... có thể sẽ xem mình là quái vật.
Ôn Du cũng không đuổi theo nàng, việc này làm cho An Vân từ từ thở phào.
Nàng chạy ra được một khoảng cách, thật sự không còn sức lực, tốc độ dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại, chống đầu gối thở dốc.
"An Vân."
"..."
An Vân lạnh cả người, cứng đờ người đứng thẳng lên, chậm rãi quay đầu.
Ôn Thần Hạo đang chạy tới hướng này, hắn cũng rất chật vật, nhưng vị trí n·g·ự·c sạch sẽ, không có vết m·á·u.
Giọng Ôn Thần Hạo đều là lo lắng: "Sao ngươi lại một mình? Ôn Du đâu?"
An Vân không biết người trước mắt là ảo giác của mình, hay là cái gì, nàng chỉ có thể hét lên một tiếng: "Đừng tới đây! !"
Ôn Thần Hạo dừng lại, cau mày nhìn nàng: "An Vân?"
"Nàng... nàng ở bên Thạch Đầu phòng." An Vân lùi lại phía sau, vừa lùi vừa nói: "Ngươi đừng có đi theo ta!"
An Vân tiếp tục chạy về phía trước, nàng không dám dừng lại.
Phía sau tựa hồ không ai đuổi theo.
Kia thật là Ôn Thần Hạo?
Hắn đi tìm Ôn Du rồi?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận