Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 989: Hiện thực liền đi vào bắt (length: 7909)

Ngân Tô chờ Điền Du ra khỏi cửa, mới quay đầu đối với Khang Mại nói: "Hắn không bắt máy không lên mạпg, ngươi làm sao liên hệ hắn?"
Khang Mại: ". . ."
Khang Mại: "! ! !"
Khang Mại quay người liền đuổi theo, cưỡng ép cho Điền Du sắp xếp hai 'Người hướng dẫn' cùng đi hắn đi xin cơm.
Điền Du cảm thấy Khang Mại có bệnh, có bệnh nặng, hùng hùng hổ hổ rời đi cao ốc.
Ngân Tô ngày hôm nay tới chủ yếu không phải vì Điền Du, mà là Khang Mại nói hắn thăm dò được một chút tin tức liên quan tới c·ô·ng hội ác mộng giáng lâm.
Khang Mại 'đưa' xong Điền Du trở về, để Bồ đại sư đi trước bận việc, mang Ngân Tô đi văn phòng của hắn.
"Khoảng thời gian này ta theo dõi người của Lê Minh c·ô·ng hội, phát hiện một vài thứ." Khang Mại bật máy tính lên, điều ra mấy tấm ảnh chụp, "Người này hẳn là thành viên ác mộng giáng lâm."
Trên tấm ảnh là một nam sinh ăn mặc như học sinh, nhìn qua là một đứa bé sáng sủa như ánh mặt trời.
"Ngươi làm sao phát hiện?"
"Là thông qua phía Lê Minh c·ô·ng hội phát hiện hắn, Lê Minh c·ô·ng hội nhận ủy thác của ác mộng giáng lâm bắt tiểu nha đầu Lật Tân Nguyệt kia, tiểu tử này hẳn là người phụ trách chuyện này. Bắt được hắn, đoán chừng có thể biết vì sao bọn họ bắt Lật Tân Nguyệt."
"Nhưng mà tiểu tử này bình thường ngoài lên lớp, cũng không có làm gì khác, lại rất ít ra khỏi trường, bên người đi theo không ít học sinh bình thường, muốn bắt hắn cũng tốn chút công sức."
Ngân Tô lại nhìn xuống mấy tấm ảnh chụp kia.
Đều là ảnh chụp trong trường học, mà lại trong tấm ảnh có rất nhiều hình bóng học sinh.
Ngân Tô nhìn đồng phục trên người nam sinh, đầu ngón tay gõ một cái trên màn hình, "Đây là đồng phục tr·u·ng học Lan Giang?"
Khang Mại: "Đúng."
Ngân Tô nhìn về phía Khang Mại, khóe môi hơi nhếch: "Hắn không ra, vậy thì vào bắt."
"Trong trường học nhiều học sinh như vậy, nếu gây náo động gì thì phiền phức." Người của ác mộng giáng lâm ngươi có thể trông cậy vào bọn chúng không làm hại người vô tội sao?
Ép chúng, nói không chừng cả trường đều có thể thành con tin.
Khang Mại không thể để nhiều học sinh mạo hiểm như vậy.
Cho nên, sau khi phát hiện sự tồn tại của người này, Khang Mại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngân Tô trầm tư một lát, nói: "Ta đi bắt, ngươi gửi cho ta một phần tài liệu chi tiết của hắn."
Khang Mại: "Ngươi chắc chắn chứ?"
Ngân Tô: "Đương nhiên."
Khang Mại vẫn còn hơi lo lắng, "Hay là chúng ta nghĩ cách đưa hắn ra ngoài?"
Ngân Tô: "Hắn trốn trong trường học không ra, mặc kệ là tìm cớ gì để hắn ra trường thì đều sẽ làm hắn cảnh giác hơn, chi bằng trực tiếp vào trường, ra tay ở môi trường mà hắn thấy quen thuộc an toàn, xác suất thành công sẽ cao hơn."
Khang Mại: "Nói thì nói vậy, ta vẫn lo cho những người khác trong trường."
Vẻ mặt của Ngân Tô dần dần trở nên u ám, "Không nỡ bắt con thì không bắt được sói."
Khang Mại: ". . ."
Những đứa trẻ đó là trẻ con thật sự đó! !
Khang Mại cho dù không thích trẻ con nghịch ngợm, thế nhưng không thể làm lơ sự an toàn sinh m·ạ·n·g của trẻ con được.
Hắn là một thương nhân tuân theo pháp luật, giữ đúng quy tắc.
"Chỉ đùa thôi." Vẻ mặt của Ngân Tô trở lại bình thường, "Ta sẽ tùy tình hình xử lý."
Khang Mại: ". . ."
Khang Mại đương nhiên tin đại lão bắt thành viên ác mộng giáng lâm không có gì khó khăn.
Hắn lo lắng là thành viên ác mộng giáng lâm không bị khống chế và thầy trò trong trường.
Nhưng Khang Mại khuyên không nổi Ngân Tô, chỉ có thể gửi tài liệu đã thu thập được cho Ngân Tô, lo lắng tiễn Ngân Tô đi.
. . .
. . .
Dụ Duy, 17 tuổi, học sinh lớp 12 (11) tr·u·ng học Lan Giang.
Cha mẹ Dụ Duy ly hôn từ khi hắn còn nhỏ, ban đầu hắn sống cùng cha, sau đó cha tái hôn, mẹ kế rất nhanh mang thai, và sinh đôi long phượng thai.
Sau khi cặp song sinh ra đời được nửa năm, Dụ Duy rời khỏi nhà cha, sống cùng mẹ.
Dụ Duy sống với mẹ được vài năm, vào thời điểm hắn học cấp hai thì mẹ qua đời vì tai nạn, được bồi thường hơn 300 ngàn tệ.
Người cha mấy năm không liên lạc lúc này đột nhiên xuất hiện, giúp hắn lo hậu sự cho mẹ, lại đưa hắn về nhà.
Nửa năm sau khi Dụ Duy được đưa về nhà cha, không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn lại rời khỏi nhà cha, từ đó không còn liên lạc với cha nữa.
Theo một số tin đồn không đáng tin cậy, Dụ cha lúc ấy nhận Dụ Duy về, là vì lừa gạt số tiền bồi thường của mẹ Dụ Duy.
Sau khi Dụ Duy sống một mình, cuộc sống của hắn không thực sự tốt đẹp.
Trường học miễn học phí cho hắn, nhưng hắn còn cần tiền sinh hoạt, cho nên Dụ Duy hễ rảnh sẽ đi làm thêm.
Mãi đến khi lên cấp ba, cuộc sống của Dụ Duy dường như tốt hơn, hắn cũng không còn đi làm thêm nữa, trong tay cũng có chút tiền dư.
Vào năm lên cấp ba, Dụ Duy rất có thể đã tham gia vào trò chơi.
Kiếm tiền nhờ trò chơi.
Dụ Duy không có gì đặc biệt trong thời gian học tr·u·ng học, không nghịch ngợm, không gây chuyện, thành tích ở mức khá, tổng thể là một học sinh bình thường có tính cách sáng sủa, chơi được với vài người bạn thân.
Ngân Tô lật xem tiếp, phía sau là tài liệu của cha Dụ Duy.
Cha của Dụ Duy t·ử vong sau học kỳ hai của năm Dụ Duy học lớp 11, nguyên nhân c·h·ế·t là tham gia trò chơi không thể thông quan nên bị trò chơi xóa bỏ.
Sau khi cha của Dụ Duy c·h·ế·t, mẹ kế của hắn dường như không chấp nhận được sự thật này, tinh thần có chút vấn đề, bị người nhà đưa vào bệnh viện tâm thần.
Về phần cặp long phượng thai kia. . .
mất tích.
Sau khi mẹ kế được đưa vào bệnh viện tâm thần, hai đứa bé đến sống cùng ông ngoại.
Nhưng ông ngoại sống cùng với người con trai lớn, người con trai lớn cũng sinh một đứa con trai, ông ngoại càng thích đứa bé kia hơn.
Một hôm, ông ngoại mang ba đứa trẻ ra ngoài chơi, hai đứa bé liền biến mất.
Căn cứ hình ảnh giám sát cho thấy, hai đứa bé đã chạy đi, cuối cùng biến mất tại điểm mù của camera, hiện tại vẫn chưa tìm được hai đứa bé này.
Khang Mại cảm thấy gia đình Dụ Duy gặp chuyện, chắc chắn có liên quan đến Dụ Duy.
Nhưng mà không có chứng cứ nào chứng minh được điều này.
. . .
. . .
Trường tr·u·ng học Lan Giang.
"Đinh linh linh —— "
Tiếng chuông tan học vang vọng toàn bộ sân trường.
Sân trường yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào, các bạn học mặc đồng phục chạy ra từ các tòa nhà dạy học khác nhau, nhưng so với sáu năm trước, những học sinh này trên mặt vẫn thiếu đi một chút tinh thần phấn chấn.
Bọn họ bàn tán cũng không phải chuyện học tập, mà là về trò chơi.
Vị đại thần nào lại lên tin tức, chỗ nào lại xuất hiện quái vật. . .
Trong lớp 12(11), học sinh có người ra khỏi phòng học, có người ở lại trong lớp.
Dựa vào mấy dãy ghế sau, mấy học sinh vây vào một chỗ, một người trong đó phàn nàn: "Buổi chiều lại phải huấn luyện thể chất, mệt quá, bây giờ mở mắt nhắm mắt ta đều thấy toàn huấn luyện, còn bị nhốt, ta không muốn đi, hay là xin nghỉ nhé?"
"Không đi huấn luyện mà nếu vào trò chơi thì sao? Hay là đi đi, đây cũng là vì tốt cho chúng ta mà."
"Ta không muốn c·h·ế·t, ta phải đi. . . Trường học nói đúng, cứ chạy nhanh hơn một chút, cũng có thêm chút cơ hội sống sót."
"Nghỉ ngơi một ngày thôi, có sao đâu. . . Chẳng lẽ tập nhiều hơn một ngày, sẽ biến thành siêu nhân chắc?"
"Ta nghĩ rằng, vào trò chơi đều phải c·h·ế·t, không bằng hiện tại cứ thoải mái tận hưởng đi, ngày nào cũng ép bản thân mệt mỏi như vậy, vào trò chơi cuối cùng cũng c·h·ế·t thôi, chịu những khổ sở này làm gì." Người học sinh này vô cùng tiêu cực, nằm bò ra bàn, giọng điệu mệt mỏi.
"Đã đến lúc này rồi, vì sao chúng ta vẫn còn phải đi học chứ?"
"Đúng vậy, ta cũng không nghĩ thông. . . Đã sắp ngày tận thế, mà chúng ta vẫn phải đi học, còn có công lý không vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận