Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 696: Anh Lan bệnh viện (54) (length: 7651)

Giản Kỳ Hoa có thể đoán ra nàng là ai, Mạnh Văn Sơn tự nhiên cũng có thể.
Nàng là bởi vì có người gửi cho cái kia 50815081 lời mời, 50815081 cái mã này hắn nhớ kỹ, cùng 0101 cùng nhau tại thông báo toàn cầu đã xuất hiện hai lần.
50815081 bị người mời vào phó bản này... là người chơi tên Ô Bất Kinh sao?
Bởi vì hắn và nàng là người thân cận nhất.
Vậy nên là vì nguyên nhân này mới bắt hắn cùng Giản Kỳ Hoa? Nghi ngờ mình với Giản Kỳ Hoa?
Thế nhưng là tại sao lại nghi ngờ nàng chứ?
Mạnh Văn Sơn nghĩ mãi mà không rõ, hắn và Ô Bất Kinh đâu có tiếp xúc nhiều. Người đi lại thân cận với Ô Bất Kinh rõ ràng là Lương di đi cùng với hắn và cô nữ sinh tên Tuân Hướng Tuyết kia mà.
Nhưng mà lại có người quen nửa lạ gửi lời mời vào phó bản cho nàng, còn là phó bản tử vong... chỉ phó bản tử vong mới thông báo mã hóa người chơi thông quan, người gửi lời mời muốn xác định điều gì hay là muốn mượn người chơi nàng quen biết dẫn nàng vào phó bản, muốn nàng chết?
"Cũng không phải Mạnh tiên sinh à."
"Ngươi hỏi qua Giản Kỳ Hoa rồi?" Mạnh Văn Sơn nói: "Vậy nên cũng không phải hắn?"
"Đúng vậy, vậy phải làm sao bây giờ."
"...".
Đã không phải vậy chẳng phải là nghi ngờ sai rồi à! Chẳng lẽ ngươi lại còn muốn chụp cái mũ này lên đầu chúng ta sao?
Mạnh Văn Sơn sợ vị đại lão này không tìm ra được sẽ trực tiếp g·i·ế·t người bừa bãi, giọng thành khẩn nói: "Tô bác sĩ, ta có thể đảm bảo, ta không hề gửi bất kỳ lời mời phó bản nào cho 50815081. Nếu như cô không tin, cũng có thể sử dụng đạo cụ phát hiện nói d·ố·i lên người ta, ta có thể phối hợp."
...
...
Ngân Tô từ phòng ra ngoài, Ô Bất Kinh đang ngồi trên ghế bên ngoài, thấy nàng ra lập tức ôm đứa bé đứng dậy, "Tô tiểu thư, hỏi ra rồi sao?"
Ngân Tô lắc đầu.
Giản Kỳ Hoa và Mạnh Văn Sơn đều không nói sai.
"Vậy... vậy chẳng lẽ ta tính sai rồi?" Ô Bất Kinh có chút hoảng, đại lão trực tiếp bắt hai người lại, mà vẫn chưa tìm được người thật sự gửi lời mời, hỏng bét rồi!
"Vậy làm sao bây giờ?" Ô Bất Kinh nghĩ tới bộ dạng h·u·n·g· ·á·c của Giản Kỳ Hoa liền có chút sợ hãi.
Ngân Tô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh suy tư, không để ý đến Ô Bất Kinh đang bất an.
Ô Bất Kinh cứ ẩn ẩn hiện hiện trước mặt Ngân Tô, Ngân Tô bóp trán, một tay kéo hắn ngồi xuống ghế: "Ngươi bị hội chứng hay động à? Đừng có nhúc nhích!"
"...".
Hắn sợ người bên trong ra chém hắn đó!
"Việc bọn họ không nói sai cũng chưa chắc đã nói thật." Ngân Tô dường như nghĩ ra được đối sách, lấy ra một lọ nhỏ, bên trong là chất lỏng màu xanh lục đậm: "Có lẽ là ký ức có vấn đề thì sao?"
Trong phó bản không được thiếu sự nghi ngờ, có vấn đề nhất định là người khác.
Ô Bất Kinh: "? ? ?"
Chẳng lẽ đại lão cô không hề nghi ngờ là vấn đề của ta sao?
Ô ô ô...
Đại lão yêu tôi! !
Ngân Tô mặc kệ Ô Bất Kinh đang cảm động đến rối tinh rối mù, lại lần nữa vào phòng.
Giản Kỳ Hoa nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, âm trầm mở miệng: "Tô Thường Thiện, cô định trói ta đến khi nào?"
Ngân Tô đi đến, một tay bóp cằm Giản Kỳ Hoa, rót phân nửa dược thủy trong tay vào miệng hắn.
Giản Kỳ Hoa không biết Ngân Tô cho mình uống thứ gì, vô ý thức ngậm miệng, nhưng sức của nàng cực lớn, căn bản không thể ngậm miệng được.
Chất lỏng mát lạnh không vị tràn ra trong miệng.
Trước mặt Ngân Tô bắn ra khung nhắc nhở của trò chơi.
【 khôi phục ký ức hoặc xóa bỏ ký ức 】 Xóa bỏ ký ức?
Ngân Tô nhìn chằm chằm mấy chữ đó vài giây, cuối cùng chọn khôi phục ký ức.
"Họ Tô, cô cho ta uống cái gì?" Giản Kỳ Hoa miệng lạnh toát, những chất lỏng đó đã đi xuống cổ họng rồi.
Nhưng hắn không cảm giác được có chỗ nào không khỏe trong cơ thể.
Ngân Tô không phản ứng hắn, nhìn lên khung nhắc nhở của trò chơi trước mặt.
【 đang kiểm tra... 】 Khung nhắc nhở cứ mãi không biến mất.
Ước chừng một phút sau, khung nhắc nhở có nội dung mới.
【 đã kiểm tra ra ký ức ẩn giấu của mục tiêu, có muốn khôi phục hay không?】 【có】 Khung nhắc nhở biến mất, một hình chiếu 3D trực tiếp hiện ra trong không trung.
Oa nha! Có thể nhìn trực tiếp sao?
Hình ảnh nhanh chóng lướt qua, sắc mặt Giản Kỳ Hoa dần dần trở nên khó coi, có vẻ như đang tiếp nhận điều gì đó.
Hình ảnh lướt nhanh một hồi lâu mới dừng lại, bắt đầu phát với tốc độ bình thường.
Góc nhìn chắc là của chính Giản Kỳ Hoa, những ký ức bị che giấu không nhiều lắm, hình ảnh lộn xộn rời rạc, nhiều chỗ không đầu không đuôi, không xem hiểu được rốt cuộc là đang làm cái gì.
Giản Kỳ Hoa hình như có một tổ chức...
Việc hắn làm trong tổ chức đều là những chuyện không thể công khai.
Trong đó có một hình ảnh lặp đi lặp lại xuất hiện, đó là một căn nhà màu đen, Giản Kỳ Hoa đã ra vào nhiều lần, nhưng cũng không có hình ảnh sau khi hắn tiến vào.
Đến khi Giản Kỳ Hoa từ căn phòng đen đó đi ra, Ngân Tô ở bên cạnh hắn nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xe lăn.
Thẩm Đông Thanh.
Kẻ ác mộng giáng lâm.
Hình ảnh chỉ lóe lên một cái, sau đó là một căn phòng rất tối, Giản Kỳ Hoa nhìn xung quanh, ánh mắt hướng về phía bóng người đứng trong bóng tối.
Bóng người chỉ có hình dáng, một giọng nói xa lạ vang lên: "Tuy không chắc sẽ gặp phải, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, ta sẽ phong ấn một phần ký ức của ngươi, nhiệm vụ sẽ cấy ghép vào trí nhớ mới, có thể tránh bị đạo cụ phát hiện nói d·ố·i kiểm tra."
Hình chiếu 3D dần dần biến mất trong không trung.
Ký ức mà Giản Kỳ Hoa bị phong ấn đều có liên quan tới ác mộng giáng lâm, cùng ký ức mời Ô Bất Kinh vào phó bản.
Đối phương quả thực là muốn ẩn giấu mỗi 'Ác mộng giáng lâm'.
Giản Kỳ Hoa hiển nhiên đã tiếp nhận việc khôi phục ký ức, khuôn mặt bình tĩnh không lên tiếng.
"Lại là ác mộng giáng lâm... ác mộng giáng lâm." Cái tổ chức xuất hiện nhiều lần này khiến Ngân Tô rất hiếu kỳ: "Các người tìm ta làm gì?"
Giản Kỳ Hoa cười khẩy: "Không biết."
Ngân Tô chỉ có thể thấy được những ký ức bị ẩn giấu của Giản Kỳ Hoa, những ký ức khác thì không thấy, cho nên không biết Giản Kỳ Hoa có thật sự không biết hay là đang giả vờ.
Ngân Tô cũng không thèm để ý: "Các người muốn tìm ta, trực tiếp kéo ta vào phó bản chẳng phải được sao, ta cũng sẽ không từ chối, tại sao phải tốn công tốn sức vậy? Không thấy phiền phức à?"
Giản Kỳ Hoa: "Ta chỉ nghe lệnh làm việc."
Ngân Tô đi qua đi lại hai vòng, nghĩ tới một khả năng: "Hay là nói các ngươi cũng không muốn đối đầu với ta trong phó bản, mà muốn bắt ta ở thế giới hiện thực?"
Người chơi ở thế giới hiện thực chỉ có thể tùy ý sử dụng kỹ năng thiên phú, vậy nên là cảm thấy ở thế giới hiện thực nàng sẽ dễ đối phó hơn sao?
Giản Kỳ Hoa: "Ta không rõ những việc này."
"Nhiệm vụ của ngươi là gì?"
"Quan s·á·t 0101."
"Chỉ vậy thôi?"
"Ừ."
"Kẻ đứng đầu của ác mộng giáng lâm là ai?"
"Không biết."
"Người đã phong ấn ký ức của ngươi là ai?"
"Không biết, ta chỉ dựa theo chỉ thị đến những địa điểm chỉ định để tiếp nh·ậ·n nhiệm vụ."
"Vậy cái căn nhà màu đen đó ở đâu?"
"Nó không có địa điểm cố định, nó có thể di động, khi nó không xuất hiện, thì không ai có thể tìm thấy nó."
Giản Kỳ Hoa ngược lại là hỏi gì đáp nấy, toàn là những câu t·r·ả lời vô ích.
Ngân Tô hỏi nửa ngày cũng không có thông tin nào hữu ích, nàng lười biếng không muốn hỏi thêm, "Vậy chỉ có thể nhờ ngươi chuyển lời với tổ chức của ngươi, nếu muốn gặp ta, cứ trực tiếp mời ta vào phó bản là được rồi, ta rất tình nguyện gặp mặt nói chuyện với bọn họ."
Các bảo bối ném nguyệt phiếu đi mà ~~~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận