Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 159: Trúc Mộng công ty (8) (length: 7829)

Khương Dư Tuyết nghe thấy tiếng của Ngân Tô, giật mình hồi phục tinh thần, cổ họng lên xuống, lắp bắp nói: "Ngươi... Ta... Ta muốn hỏi, trong phòng tỷ tỷ có dịch dinh dưỡng không? Chúng ta tìm không thấy."
Đến đoạn sau, giọng của Khương Dư Tuyết lại trở nên trôi chảy và trấn định.
"Chẳng phải bị bạn cùng phòng quen thói xấu của ngươi lấy trộm rồi sao." Ngân Tô lại rất hữu hảo giải đáp vấn đề này của nàng.
"..."
Khi Khương Dư Tuyết vào phòng thì không thấy bạn cùng phòng của mình đâu, nhưng trên cửa phòng đúng là dán một cái tên khác.
Ngân Tô là người về phòng trước nhất, hiển nhiên bạn cùng phòng của nàng là trộm đồ chưa kịp ra ngoài, hai bên đều xui xẻo đụng mặt nhau.
Khương Dư Tuyết hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi, vội nín thở, lễ phép cảm ơn: "Đa tạ tỷ tỷ."
"Không có gì."
Khương Dư Tuyết cảm ơn xong, cũng không nói thêm gì, kéo cô bạn mặt tròn đang buồn nôn rời đi.
Cô bạn mặt tròn chính là Ngư Hàm Tú, người mà Khương Dư Tuyết đã đưa về chung cư trước đó.
Ngư Hàm Tú bị mùi vị kích thích đến hoa mắt chóng mặt, không thấy rõ tình huống cụ thể trong phòng, nhưng ngay cả lúc rời đi, nàng vẫn cảm thấy mũi mình vẫn vương mùi đó.
"Cô ta... Cô ta làm gì trong phòng vậy?" Ngư Hàm Tú cố nén buồn nôn, run rẩy hỏi Khương Dư Tuyết.
Khương Dư Tuyết đã chuẩn bị rất kỹ trước khi vào game, nàng không chỉ trải qua huấn luyện thể chất chuyên nghiệp, mà còn được huấn luyện tâm lý về các cảnh tượng buồn nôn có thể thấy trong game, bởi vậy nội tâm nàng mạnh mẽ hơn Ngư Hàm Tú nhiều: "Cậu không biết rõ vẫn tốt hơn."
Nghe Khương Dư Tuyết nói vậy, Ngư Hàm Tú vội ngậm miệng.
Phòng của Khương Dư Tuyết ở 1306, còn Ngư Hàm Tú thì ở 1319.
Khương Dư Tuyết kéo Ngư Hàm Tú vào phòng mình, bạn cùng phòng của nàng vẫn không có ở đây, Khương Dư Tuyết nhìn quanh căn phòng: "Chúng ta lục soát phòng này trước xem có manh mối hay dịch dinh dưỡng không, lát nữa rồi qua phòng của cậu."
"Ừm..."
Ngư Hàm Tú không biết phải tìm manh mối gì, nhưng Khương Dư Tuyết đã bảo lục soát thì nàng sẽ lục soát.
Ngư Hàm Tú vào game hoàn toàn mờ mịt, giống như phần lớn người chơi mới, sự sợ hãi chiếm lĩnh tinh thần nàng.
Cho đến khi nàng gặp Khương Dư Tuyết...
Trước đây Khương Dư Tuyết đưa nàng về nhà, sau đó còn giúp nàng mua thuốc, ai ngờ trong game còn gặp lại nàng, sau đó hai người cùng nhau hành động.
Nhưng Ngư Hàm Tú cảm thấy Khương Dư Tuyết dường như đang muốn tránh ai đó...
"Dư Dư, sao chúng ta lại cùng nhau bị kéo vào game thế này?" Có lẽ do có bạn học quen thuộc đi cùng, Ngư Hàm Tú dần bình tĩnh lại và bắt đầu suy nghĩ.
Khương Dư Tuyết vừa lật xong chăn ga, nghe Ngư Hàm Tú nói vậy hơi nhíu mày: "Không rõ nữa. Không phải cậu vừa nói thấy vài người quen mặt sao?"
"... Ừm, đều là hàng xóm trong khu chung cư." Ngư Hàm Tú hay chạm mặt với các bạn hàng xóm, "Tớ nhớ mặt họ."
Khương Dư Tuyết có nhiều kiến thức lý thuyết, nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tiễn, cuối cùng chỉ có thể nói: "Phó bản này rất kỳ lạ."
Theo lý thuyết đây là phó bản dành cho người mới, nhưng theo thống kê thì phó bản đầu tiên cho người mới thường không vượt quá mười người, phó bản này lại quá đông người, kỳ lạ hơn là người chơi gần như đều đến từ cùng một nơi.
Hơn nữa... Anh của nàng cũng là người chơi, sao lại xuất hiện ở phó bản tân thủ thế này?
Khương Dư Tuyết đang nghĩ có nên đi tìm Giang Kỳ không, nhưng rồi lại nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó, nàng không muốn bị Giang Kỳ chế giễu.
Mà lại lúc này đi tìm hắn, chẳng phải hắn càng coi thường mình hơn, cảm thấy mình vào game chỉ có đường c·h·ế·t.
Giọng của Ngư Hàm Tú có chút e dè: "Vậy chúng ta có thể ra ngoài không?"
"Có thể."
Khương Dư Tuyết không do dự, khẳng định trả lời Ngư Hàm Tú.
"Chúng ta nhất định sẽ thoát ra khỏi phó bản này."
Ngư Hàm Tú dường như được khích lệ, trên mặt cũng thêm vài phần kiên định: "Ừ."
Khương Dư Tuyết lại nhắc Ngư Hàm Tú một câu: "Đừng gọi tớ là Dư Dư, gọi tớ Tiểu Vân, Cá Tiểu Vân."
"Được..."
...
...
Ngân Tô thay một bộ quần áo mở cửa, ngoài hành lang có vài người chơi, có người tụm lại nói chuyện, có người thì đi lại quan sát dọc hành lang.
"Cái... Trong phòng cô có dịch dinh dưỡng không?" Có người thấy cô nàng này mở cửa, bạo gan hỏi một câu.
Ngân Tô nhìn người kia một cái, lãnh đạm nói: "Không có."
"Cô ấy cũng không có..."
"Xem ra là không ai có cả."
"Chắc không phải gạt chúng ta đấy chứ?"
Ngân Tô mặc tiếng xì xầm đóng cửa lại, ôm chậu hoa trước ánh mắt nghi hoặc, kiêng kỵ của mấy người chơi, bước nhẹ nhàng rời khỏi tầng này.
Khi Ngân Tô xuống thang máy cũng gặp vài người chơi, thấy nàng trong thang máy, bọn họ đồng loạt khựng lại, cảnh giác nhìn nàng.
"Nhìn gì? Ta không ăn t·h·ị·t người đâu." Ngân Tô không chút e dè đối diện ánh mắt của bọn họ, "Đi lên không?"
Người chơi: "..."
Cô vừa mới làm gì chẳng lẽ cô không biết sao?
Các người chơi rõ ràng cảm thấy Ngân Tô có chút điên, không muốn đi lên, đồng loạt quay đầu sang chỗ khác, nhìn xuống đất, nhìn lên trần, nhìn tường, nhất quyết không nhìn nàng.
"Ai." Ngân Tô ấn nút đóng cửa.
Sau đó các người chơi khác đều có thái độ tương tự, cuối cùng có mấy người chơi dày dạn kinh nghiệm hơn thì có vẻ gan lớn hơn, đi vào thang máy. Nhưng họ cũng không nói chuyện với Ngân Tô, mà thì thầm bàn tán về việc dịch dinh dưỡng biến mất.
Rõ ràng việc mất dịch dinh dưỡng không phải cá biệt, mà là tất cả người chơi đều bị mất.
Công ty thật là c·h·ó, ngoài mặt nói sẽ cung cấp dịch dinh dưỡng, ai ngờ vừa vào game thì lại bị bạn cùng phòng lấy trộm.
Chắc đi hỏi bọn họ cũng chỉ nhận được câu: Chúng tôi đã đặt dịch dinh dưỡng vào mỗi phòng rồi, việc sau đó thì chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Mấy người kia xuống ở tầng bốn, Ngân Tô nhân cơ hội nhìn ra bên ngoài, có rất nhiều người chơi, chắc phần lớn đang muốn tìm cách thu thập dịch dinh dưỡng.
Ngân Tô đi xuống tầng hai, tầng hai lúc này không có ai, trừ bàn ghế ra, không thấy thứ gì sống.
Ngân Tô đi về phía nhà bếp, thò đầu vào qua ô cửa lấy thức ăn.
Trong đó có người, một đầu bếp đang nấu nướng gì đó ở bàn điều khiển, có mùi rất thơm.
Hai bà cô xuất hiện ở cửa lấy đồ ăn, hai người đồng thời giật mình vì cái đầu bất thình lình thò vào, nhưng họ nhanh chóng tỏ vẻ hòa ái: "Cô bé lạ mặt, là người mới đến à? Có muốn ăn cơm không?"
Ngân Tô đặt chậu hoa lên bàn, vô cùng lễ phép: "A di ơi, cháu muốn tìm một cái chậu hoa đẹp."
"???" Cái gì? Chậu hoa? Ở đây đâu có chậu hoa mà lấy?
Mắt Ngân Tô đảo một vòng, rồi dừng ở chỗ nào đó: "Cái đó cũng được đấy, cho cháu được không?"
Ngân Tô chỉ vào chiếc bát gốm lòng sâu có hoa văn trắng trên kệ phía sau họ, nó đẹp hơn rất nhiều so với cái chậu tro xỉ của cô.
Bác gái Giáp vẻ mặt khó hiểu, nhìn nhau với bác gái Ất, cuối cùng vẫn đi lấy cái bát lòng sâu đó, "Cái này à?"
"Đúng đúng đúng." Ngân Tô nhận lấy chiếc bát, thật lòng khen: "A di thật tốt bụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận