Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 165: Trúc Mộng công ty (14) (length: 8561)

"Công ty chúng ta còn có không gian tiến bộ rất lớn a!" Ngân Tô vỗ vai NPC, thâm trầm nói: "Để chúng ta cùng nhau nỗ lực a!"
NPC: ". . ."
Ngân Tô ôm chậu hoa đi ra ngoài, phát hiện trong đại sảnh người chơi đều ngước nhìn lên tường, nàng theo ánh mắt của mọi người nhìn qua.
Chỉ thấy trên tường xuất hiện một màn hình lớn, trên màn hình trơ trọi hiện ra một nội dung.
【1, Tô Mẫn Nhân, ưu tú 】 "Oa nha." Còn có cả bảng xếp hạng nữa! Trông rất thích mắt!
... Đáng tiếc không có thưởng.
Ngân Tô mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm bảng xếp hạng, có lẽ bởi vì nàng thành công "đánh tạp", chưa từng xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào, trên màn hình lần lượt xuất hiện tên.
【5, Cá Tiểu Vân, bình thường】 【6, Ngư Hàm Tú, dinh dưỡng không đầy đủ】 Trên bảng xếp hạng chỉ có ba loại trạng thái: Ưu tú, bình thường, dinh dưỡng không đầy đủ, lúc này phần lớn người "đánh tạp" đều là dinh dưỡng không đầy đủ, số ít bình thường, mà trạng thái ưu tú, sau khi hai mươi mấy người "đánh tạp" thì mới chỉ có Tô Mẫn Nhân độc chiếm.
Căn cứ manh mối trước đó thì bình thường là vừa hoàn thành lượng dịch dinh dưỡng mỗi ngày, dinh dưỡng không đầy đủ thì hiển nhiên là không đủ lượng, ưu tú chính là siêu lượng. . .
Ngân Tô sờ chậu hoa, cảm thấy nó không ưu tú thật có lỗi với sự nhiệt huyết cống hiến của nàng cho bạn cùng phòng.
"Tiểu Vân, vì sao ta lại là dinh dưỡng không đầy đủ?" Ngư Hàm Tú nắm lấy Khương Dư Tuyết, giọng điệu bối rối.
"Chắc là do dịch dinh dưỡng không đủ." Khương Dư Tuyết thấy lượng dịch dinh dưỡng của Ngư Hàm Tú và nàng là giống nhau, "Hạt giống giấc mộng của ngươi cần nhiều dịch dinh dưỡng hơn."
Đây chính là lý do lúc đăng ký lựa chọn hạt giống giấc mộng.
Mỗi hạt giống giấc mộng không giống nhau, lượng dịch dinh dưỡng cần cũng không giống nhau.
Có người ít, có người nhiều...
Khương Dư Tuyết trong lòng hơi lạnh lẽo, nàng cảm thấy mình cần phải đi tìm Giang Kỳ.
Trước đó tuy nàng cảm thấy phó bản này có chút kỳ quái, nhưng xét thấy nàng chưa từng vào phó bản, không dò xét rõ tình huống cụ thể như thế nào nên muốn xem xét trước đã.
Nhưng cả ngày hôm nay, Khương Dư Tuyết cảm thấy mình không thể đối phó được cục diện sau đó, nàng phải đi tìm Giang Kỳ.
Nàng đâu có ngốc, biết rõ mình có thể sẽ không đối phó được tình huống mà còn cố gắng chống cự.
Ngư Hàm Tú không biết Khương Dư Tuyết đang nghĩ gì, ngây ngốc nhìn nàng, thì thào nói: "Vậy... Vậy làm sao bây giờ? Ta sẽ chết sao?"
"Ngươi đừng hoảng, xem xét đã." Khương Dư Tuyết an ủi nàng, "Hiện tại phần lớn người chơi đều là dinh dưỡng không đầy đủ, trò chơi không thể nào để nhiều người chơi toàn bộ t·ử v·o·ng được."
...
...
Ngân Tô không hề rời đại sảnh, ngồi dưới gốc cây đại thụ trong đại sảnh quan sát người chơi lui tới.
Người chơi xuất hiện trong đại sảnh ngày càng nhiều, có lẽ có sự giúp đỡ của manh mối do cấm kỵ cục điều tra, phần lớn người chơi đều đã lấy được thẻ nhân viên.
Những người chơi này đã bắt đầu tụ tập thành từng nhóm nhỏ, rõ ràng là không ít người chơi đã lựa chọn liên minh.
"Tránh ra."
"Đứng chắn đường làm gì."
Người chơi tên Lâm Phi Trần dẫn theo hơn chục người trông không có vẻ dễ chọc từ trong thang máy đi ra, một đám ngang ngược càn rỡ, như côn đồ ra đường.
Lâm Phi Trần đi đến phòng "đánh tạp", phía trước có người đang xếp hàng, đám ác bá giống như chơi trò nhà chòi vậy mà không chen ngang, mà thành thành thật thật xếp hàng phía sau.
"Không được chen ngang, quy tắc này luôn hữu hiệu." Khương Dư Tuyết dường như nhìn thấy Ngân Tô không hiểu, chủ động nói: "Buổi chiều có người ở tầng 4 chen ngang, đã bị..."
Khương Dư Tuyết không nói, nhưng qua sắc mặt của nàng có thể thấy được, cái quy tắc mà Tôn chủ quản tùy tiện nói ra là một quy tắc chắc chắn phải c·h·ế·t.
Ngân Tô nhớ hình như mình từng ở bên ngoài phòng tập thể thao... Nhưng mà người kia tự mình tránh ra, cho nên không tính là chen ngang?
Khương Dư Tuyết thấy ai đó, nói thêm câu: "Tỷ tỷ xin lỗi, không tiếp chuyện được." Sau đó lôi kéo Ngư Hàm Tú đi ngay.
Ngân Tô nhìn Khương Dư Tuyết hướng thẳng phía thang máy, phía bên kia Giang Kỳ cùng Hạ Viêm, Nghiêm Nguyên Thanh đi ra.
...
...
Khương Dư Tuyết vọt tới trước mặt Giang Kỳ, Hạ Viêm lập tức tiến lên ngăn cản nàng.
Giang Kỳ lạnh lùng lên tiếng: "Khương Dư Tuyết sao cô lại ở đây?"
Hạ Viêm: "? ? ?"
Hạ Viêm nhìn cái nữ sinh mặc quần áo không vừa, đội mũ ở trước mặt, khi nàng ngẩng đầu, mới thấy rõ khuôn mặt của nữ sinh.
Hạ Viêm không hiểu, Giang ca làm sao có thể nhận ra ngay được vậy? Nàng còn không nhìn ra đây là tiểu nha đầu Khương Dư Tuyết!
"Hạ Viêm tỷ, Nguyên Thanh ca." Khương Dư Tuyết lễ phép chào hỏi xong, lúc này mới nhìn Giang Kỳ, "Ta không biết, ta đưa bạn học về nhà, đột nhiên bị kéo vào trò chơi. Cái này không phải tại ta, không phải ta chủ động vào trò chơi."
Giang Kỳ và đồng đội đã xác nhận người chơi mới đều là người sống ở chung cư hoặc khu vực lân cận, nên lời Khương Dư Tuyết nói không có chỗ nào để Giang Kỳ phản bác.
Giang Kỳ kéo cô ấy qua, trước tiên kiểm tra xem trên người có vết thương không, "Có bị thương không?"
Khương Dư Tuyết không vui bị Giang Kỳ nắm lấy, vô ý phản bác: "Không có. Dù sao ta cũng cố gắng tập luyện nhiều năm có được hay không! Ta còn hoàn thành nhiệm vụ, lấy được dịch dinh dưỡng, ta không yếu như anh nghĩ đâu!"
Khương Dư Tuyết như một đứa trẻ đang khoe khoang thành tích, trên mặt tràn đầy sự phản nghịch bất mãn đối với sự quản thúc và không tin tưởng của người lớn.
Ngư Hàm Tú đứng một bên nhút nhát nhìn, ánh mắt lướt qua Giang Kỳ thì có mấy phần kinh diễm, sau đó vội vàng cúi đầu, rụt tay rụt chân, không dám nhìn bọn họ nữa.
Nàng biết ba người này là ai, hôm nay chính là do bọn họ cùng nhau nghĩ ra manh mối, rõ ràng là những người chơi rất lợi hại.
Hóa ra Dư Dư quen bọn họ...
...
...
Cửa phòng "đánh tạp" đột nhiên rối loạn lên, Ngân Tô thu tầm mắt nhìn lại lên màn hình.
【56, Lâm Phi Trần, ưu tú】 Đây là người chơi thứ hai được định là ưu tú, không khỏi gây ra náo động trong người chơi. Có người chưa quen tên này, nhưng khi Lâm Phi Trần xuất hiện, sự nhiệt tình của các người chơi ngay lập tức hạ xuống.
Lâm Phi Trần buổi chiều đã gây ra động tĩnh không nhỏ, hắn còn tập hợp một đám người chơi dày dặn kinh nghiệm giống hắn, rất khó dây vào.
Trên màn hình không ngừng hiện tên.
【57, Diêu Dung Dung, ưu tú】 【58, Trương Kỳ, ưu tú】 【59, Chu Hổ Hào, ưu tú】 【... Ưu tú】 Những người của Lâm Phi Trần, hạt giống giấc mơ của mỗi người đều là ưu tú.
Bọn họ đã làm gì?
Lâm Phi Trần ôm vai bạn gái Diêu Dung Dung, ngẩng đầu xem màn hình, ánh mắt dừng lại một lát ở vị trí thứ nhất, sau đó quét xuống dưới, trào phúng một mảng dinh dưỡng không đầy đủ: "Một đám ngu xuẩn."
Diêu Dung Dung trông thấy mấy người Giang Kỳ, nhắc nhở hắn: "Đừng gây chuyện."
Lâm Phi Trần nhìn theo ánh mắt của bạn gái, ánh mắt khinh miệt: "Sợ cái gì? Bọn họ có mấy người."
Diêu Dung Dung: "Vẫn là không nên đối đầu với bọn họ, bọn họ không giống người chơi bình thường, có vẻ giống tác phong điều tra của cấm kỵ cục."
Không biết là do nghe bạn gái hay là do hai chữ cấm kỵ cục điều tra khiến hắn kiêng kị: "Được rồi, mọi người "đánh tạp" xong chưa? Vậy chúng ta đi."
Lâm Phi Trần dẫn người rời đi, lướt qua người của Giang Kỳ.
Ngay sau khi Lâm Phi Trần rời đi, xung quanh bắt đầu xuất hiện những gương mặt xa lạ, bọn họ ôm chậu hoa giống người chơi, cười nói chuyện với đồng bạn, từ thang máy, hành lang các hướng đi đến chỗ "đánh tạp".
Là mấy NPC bạn cùng phòng kia.
Sau khi những người này xuất hiện, người trong đại sảnh thoáng chốc càng trở nên đông hơn.
Những cái tên chưa từng được Tôn chủ quản nhắc tới xuất hiện trên màn hình lớn, phần lớn bọn họ là bình thường, số ít ưu tú, số cực ít là dinh dưỡng không đầy đủ.
—— Hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Các bảo bối, ném phiếu tháng nào ~~ Chương tiết ý tưởng [đọc tệ 520] hoạt động rút ra:
【Vì sao lại như vậy! !】 Dữu không ngây thơ 【Thậm chí không ai dám trả lời.】 Kafka gấu _cb ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận