Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 858: Quái vật thế giới tiến hóa dược tề (length: 7603)

Aisha thoáng hoang mang một chút, nhưng rất nhanh đã hiểu ra Ngân Tô muốn làm gì.
Chẳng lẽ, hôm nay nàng nhất định phải có song hỉ lâm môn sao?
Aisha quay đầu nhìn quanh một chút, rồi nhanh nhẹn đi theo.
Thế là, nàng tận mắt chứng kiến cấp trên của mình cùng đồng nghiệp ra tay tàn sát Béo lão bản.
Người trực tiếp đ·ộ·n·g thủ là đồng nghiệp mới của nàng, người thu dọn t·h·i thể là cấp trên mới của nàng, người lau sạch vết m·á·u là cấp trên của cấp trên với mái tóc xõa xuống.
Cuối cùng, toàn bộ đồ đạc trong cửa hàng v·ũ k·hí cũng bị hốt sạch...
Đó là một dị hóa giả cấp B đấy...
Quả không hổ là t·ộ·i p·h·ạ·m truy nã cuồng đồ! !
Ngân Tô lục lọi dưới quầy trong một góc tối và tìm thấy một khối kim loại hình lập phương, trên một mặt của khối lập phương có in logo của tập đoàn Toàn Tri.
【Dược tề tiến hóa sơ cấp của tập đoàn Toàn Tri】 Dược tề tiến hóa?
Nàng lại mở mang thêm kiến thức...
Các mặt của khối kim loại lập phương đều không có bất kỳ khe hở nào, nó là một khối liền khối.
Loay hoay hai lần vẫn không mở được, Ngân Tô hỏi Aisha đang ngây người: "Cái này mở bằng cách nào?"
Aisha thấy rõ thứ trong tay Ngân Tô, con ngươi hơi sáng lên, "Dược tề tiến hóa! Ơ, nếu như thứ này là của tên mập c·h·ế·t tiệt kia, thì cần thông tin sinh vật của tên mập c·h·ế·t tiệt kia, cụ thể là loại nào thì không rõ."
"..."
Ngân Tô rút ống thép ra, rồi trực tiếp bổ lên khối kim loại lập phương.
"Cái này không thể p·h·á..."
Aisha nhìn kim loại thể bị c·ắ·t toạc, lời phía sau liền nuốt trở vào.
Nàng nhìn chằm chằm ống thép trong tay Ngân Tô, đây là lần thứ hai nàng thấy cây ống thép này... Nó chắc hẳn là một di vật.
Và là một di vật cấp bậc rất cao.
Khối kim loại lập phương dùng để bảo quản dược tề tiến hóa của tập đoàn Toàn Tri có đặc tính là không thể dùng ngoại lực p·h·á hỏng, chỉ có người mua dùng thông tin sinh vật của mình mới có thể mở ra.
Vậy mà bây giờ nó bị p·h·á bằng man lực...
Ngân Tô thản nhiên lấy từ trong khối kim loại lập phương một thứ có kích thước lớn bằng con nhộng.
Trên con nhộng cũng in logo của tập đoàn Toàn Tri, toàn thân có màu trắng bạc, hơi mờ, có thể thấy chất lỏng màu xanh lục sâu bên trong.
Không đợi Ngân Tô lên tiếng, Aisha tự động giải thích: "Đây là dược tề sơ cấp, trong các dược tề tiến hóa thì dược tề sơ cấp là loại kém nhất, nhưng giá của nó cũng phải 100 ngàn kim tệ đấy."
Mà lại không phải dùng một viên dược tề là có thể thăng cấp, tùy theo từng cá thể mà số lượng cần sẽ khác nhau.
Nhưng chỉ với cái giá một viên là 100 ngàn kim tệ đã loại bỏ chín phần mười dị hóa giả.
Xi măng quái không hiểu ra sao tỏ vẻ xem thường: "Cái thứ p·h·á hoại này có đáng tiền đến thế sao?"
"Đương nhiên."
Aisha biết những điều này chứ không hề tính sai, rất khẳng định gật đầu, trong lòng vẫn không quên oán thầm: thứ p·h·á hoại? Cái thứ p·h·á hoại này ở Thập Bát vực thì chín thành người không mua nổi đâu.
Xi măng quái cười ha hả một tiếng: "Ta trước kia làm t·h·ị·t mấy tên gia hỏa quang minh phân biệt ra, trên người bọn nó có mấy cái đó."
Ngân Tô nhíu mày, hỏi thẳng: "Đồ đâu?"
"Vứt rồi." Xi măng quái kiêu ngạo ngẩng cằm lên, còn cho ra một lý do: "Ta giữ lại thì cũng có dùng đâu."
Ngân Tô khựng lại, rồi chỉ ngón trỏ vào nàng: "Đồ phá gia chi tử! Sau này không được lãng phí nữa, hễ thứ gì có giá trị thì đều mang về, hiện tại cũng là người có gia đình rồi, phải nghĩ cho đại gia đình của chúng ta chứ."
Xi măng quái nghe mà trợn trắng mắt, ai mà có gia đình với ngươi chứ!
Khóe môi Aisha run rẩy, sắc mặt khó coi, giọng nói run run: "Ngươi... Ngươi... Ngươi còn g·i·ế·t người của quang minh khu sao?"
Trước đó nàng nói mình biết manh mối tổ chức của dị tộc từ vài người... Những người đó không phải từ quang minh phân biệt ra sao?
Lúc đó nàng không nói rõ mình đã làm t·h·ị·t ai, chỉ nói là có vài người chọc nàng, nàng định làm t·h·ị·t bọn họ, đang theo dõi thì nghe thấy.
Xi măng quái hỏi ngược lại: "Không được g·i·ế·t sao?"
"Quang minh khu... người ở quang minh khu m·ấ·t tích, chắc chắn người ở bên trong sẽ điều tra! ! Nếu... Nếu là thủ vệ quân, hoặc là những người khác có thân ph·ậ·n, thì có khả năng trên người bọn họ có thiết bị ghi lại thời gian thực, c·h·ế·t như thế nào, ai g·i·ế·t, sẽ rõ rành rành, sớm muộn gì cũng tìm được ngươi... Xong rồi xong rồi, tiêu rồi."
Xi măng quái trừng mắt một cái: "Hừ."
Aisha lại nhìn Ngân Tô, người sau chỉ trầm ngâm, dường như không hề để quang minh khu vào mắt.
"... "
A a a!
Bọn họ có biết quang minh khu khác với sông ngầm khu như thế nào không vậy! !
"Đừng sợ, nếu thực sự có người tới bắt nàng thì chúng ta cứ giao nàng ra là được." Ngân Tô cuối cùng lên tiếng, an ủi Aisha một câu: "Đến lúc đó ngươi có thể đường hoàng xông vào quang minh khu."
Vế sau thì là nói với xi măng quái.
Aisha muốn phát điên, cái này tính là cái kiểu đường hoàng gì vậy?
Mà lại ngươi nói cái kiểu bán đứng sao mà nghe hiển nhiên thế?
Không phải chứ, cái biểu hiện hưng phấn của ngươi là ý gì? Ngươi lại đồng tình với lời nàng nói sao?
Nội tâm Aisha sụp đổ, không rõ rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì, sao lại xui xẻo như thế, có thể đồng thời gặp cả dị tộc lẫn c·u·ồ·n·g đồ t·ộ·i p·h·ạ·m truy nã, hai vị đại phật này.
...
...
Hắc Huỳnh vực, đèn cát đường, số 204.
Đây là một nhà máy bỏ hoang, cửa lớn đóng kín lại còn khóa.
Ở cửa lớn, cỏ dại mọc um tùm, khóa thì rỉ sét đầy, nhìn là biết đã rất lâu không có ai đến nơi này.
Bên trong cửa lớn, các khí cụ vứt bỏ và rác rưởi chất thành đống, chỉ để lại một lối đi hẹp rộng một mét.
Trên mặt đất nhỏ xuống vết m·á·u, thỉnh thoảng còn thấy một vài t·h·i thể nằm chỏng chơ.
Aisha nhìn cảnh bừa bộn này, lòng lại trĩu xuống.
Xi măng quái như không có chuyện gì mà bước qua những t·h·i thể đó, đi vào trong, "Bình thường bọn họ không đi cửa lớn này, chắc là không muốn để người khác p·h·át hiện ra chỗ này. Phía sau có một cửa ngầm, nhưng bị ta làm hư mất rồi..."
Ngân Tô vừa đi vừa nhặt t·h·i thể, nhặt lại còn... rất cao hứng?
Cái tên dị tộc này chắc có sở thích biến thái thu thập t·h·i thể rồi.
Aisha nhìn xi măng quái đang dẫn đầu, trong nhất thời không biết ai mới là chủ xưởng... Haiz, đây là cái quỷ gì vậy.
Vượt qua đống phế liệu rác thải chất thành núi, phía trước là một khu kiến trúc liền thành một mảnh.
Kiến trúc cao hai tầng, tường ngoài làm bằng vật liệu thường thấy nhất ở sông ngầm khu, xám xịt nhám nhúa tạo cảm giác rẻ tiền, vết nứt kéo dài từ mặt đất lên tận đỉnh chóp, nguy phòng lung lay sắp đổ không biết còn cầm cự được bao lâu.
Ở khoảng đất trống phía trước kiến trúc cũng nằm một ít t·h·i thể, bốn phía đều bị p·h·á hoại nghiêm trọng.
Xi măng quái đạp tung cánh cửa vốn dĩ đã muốn đình công khép hờ, cánh cửa vang lên hai tiếng kẹt kẹt, cuối cùng không chịu được nữa, trực tiếp đổ sụp.
Ngân Tô bình tĩnh bước vào bên trong.
Bên trong cửa hỗn loạn một mảnh, vết m·á·u, chi thể gãy vụn, xương cốt... khắp nơi đều là.
Mọi thứ đều bị p·h·á hoại, chính giữa còn có một cái hố to.
Aisha cuối cùng cũng bước vào, vô thức nhìn quanh bốn phía, t·h·i thể nàng thấy nhiều rồi, nhưng nhiều như vậy... vẫn rất khó thấy.
Lúc nàng chuyển mắt ra phía sau, chợt thấy trên cửa có treo một người.
Đôi cánh khổng lồ đỏ rực dang ra, không biết bị vật gì ghim chặt trên tường, giống như tội nhân bị thẩm phán.
Người kia cúi thấp đầu, đôi mắt trợn to một cái rồi vô tình đối diện với tầm mắt của nàng, đôi mắt màu xanh lục u ám không chút thần thái nào, chứng minh rằng nàng ta đã c·h·ế·t từ lâu rồi.
Aisha vô thức lùi lại một bước, vừa vặn chạm vào Ngân Tô đang đứng sau lưng.
Ngân Tô quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó theo tầm mắt của nàng thấy người bị h·ạ·i đang treo trên cửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận