Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 498: Tỏ tình Quý (58) (length: 7682)

Đỗ Khả Doanh trong lòng không cam tâm, lại thêm áp lực vô hình nên cuối cùng vẫn đồng ý lời tỏ tình của Ngân Tô.
Có lẽ là tỏ tình thành công, Ngân Tô phát hiện màu sắc của tấm thẻ tỏ tình chuyển sang màu gỗ nhạt hơn một chút.
Ngân Tô hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đỗ Khả Doanh nói: "Ta rất mong chờ buổi hẹn hò hôm nay với người yêu đó."
Đỗ Khả Doanh: "..."
Nàng thì không mong chờ chút nào.
...
...
Ngân Tô đi trước tụ hợp với những người khác, nhờ có tấm bảng gỗ và linh vật gia trì, mỗi người đều có một người yêu mới.
"Vẫn chưa thấy Ngu Chi sao?" Ly Khương hỏi một câu.
Ngân Tô hơi nhún vai, tỏ ý mình không thấy.
"Hi vọng nàng không sao."
Ngu Chi là một người chơi dày dặn kinh nghiệm, bản thân nàng có thể ứng phó những sự cố nguy hiểm.
Ly Khương tuy hơi lo lắng cho nàng, nhưng cũng không mạo hiểm đi tìm.
Nàng hiện tại còn đang mang theo Tạ Bán An, nên cần phải nghĩ cho sự an toàn của Tạ Bán An trước.
"Vậy tiếp theo, chúng ta phải nghĩ cách làm sao để màu sắc của thẻ tỏ tình biến thành màu hồng..." Ô Bất Kinh cách xa người yêu của mình một chút, rụt cổ lại, giọng nhỏ nhẹ hỏi.
"Ừ." Ly Khương gật đầu: "Chỉ có thể thử cách này trước... Không còn nhiều thời gian nữa."
Phó bản này chưa tới 24 tiếng là kết thúc.
Mà 24 tiếng cuối cùng cũng là thời điểm nguy hiểm nhất.
Sau đó mọi người phải tự thể hiện bản lĩnh của mình, một đối một để xứng đôi người yêu, những người khác ngoài việc cho ý kiến thì cũng không giúp được nhiều.
Khi người yêu nảy sinh tình cảm yêu thương thì mới có giá trị của tình yêu. Như vậy tương ứng, chắc chắn cần người yêu phải nảy sinh tình cảm yêu thương, thì tấm bảng gỗ mới dần dần chuyển sang màu hồng.
Bọn họ phải làm cho người yêu cảm mến mình.
"Ô tiên sinh, làm phiền ngươi." Ly Khương chủ động nhờ Ô Bất Kinh cho một lần trị liệu thuật.
Có trị liệu thuật của Ô Bất Kinh, bọn họ sẽ không dễ dàng bị người yêu mê hoặc như vậy, độ khó nguy hiểm cũng giảm đi rất nhiều.
Ô Bất Kinh cho cả nhóm trị liệu thuật.
...
...
Tổ bốn người vẫn chia thành hai nhóm hành động, nhưng vẫn ở trên một con phố khác, như vậy có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Ngân Tô không hề để tâm, mang theo Đỗ Khả Doanh đầy oán giận, mở đầu buổi hẹn hò cuối cùng.
Thế là trong quá trình Ngân Tô không ngừng nỗ lực – tấm thẻ tỏ tình ngày càng đen thêm.
Ngân Tô nhìn tấm thẻ tỏ tình mà phiền muộn, lát sau quay đầu nhìn Đỗ Khả Doanh với vẻ mặt u ám: "Tình cảm của ngươi dành cho ta vẫn chưa đủ sâu đậm."
Đỗ Khả Doanh không biết lấy can đảm từ đâu, kiểu như vỡ chum rồi thì không sợ, thậm chí không thèm giả vờ:
"Ngươi nghĩ ngươi bắt ta đi cùng ngươi là ta sẽ thích ngươi chắc? Đừng có nằm mơ."
"Tốt tốt tốt!" Ngân Tô vỗ tay bốp bốp: "Có cốt khí đấy, ta thích ngươi như vậy!"
Đỗ Khả Doanh: "..."
Bệnh thần kinh.
Đỗ Khả Doanh nhếch môi, chế nhạo lại khiêu khích: "Cách lúc tốt nghiệp chưa đến 24 tiếng đâu, thân ái à thời gian của ngươi không còn nhiều nữa đâu."
"Bốp--"
"Ái chà, sao lại có muỗi." Ngân Tô nhìn chằm chằm tay mình, "Vo ve thật là đáng ghét."
Nghiêng đầu nhìn Đỗ Khả Doanh: "..."
Như nàng ta thế này, mà còn muốn mình yêu? Ha ha ha... đi chết đi!
Nếu như lúc này có thể nhìn thấy giá trị yêu thương, thì con số trên đầu Đỗ Khả Doanh chắc chắn phải là - 10000.
"Không tốt nghiệp được, thì ta ở lại đây với ngươi vậy." Ngân Tô không để ý Đỗ Khả Doanh giãy giụa, cưỡng ép nắm chặt tay nàng: "Nhìn qua thì có vẻ ngươi cũng rất mong muốn nhìn ta ở lại đây cùng ngươi... A, ta có chút mong chờ những ngày tháng sống chung với nhau rồi đó, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
Đỗ Khả Doanh: "!!!”
Sắc mặt Đỗ Khả Doanh đột biến.
Giết nàng đi...
Phải giết nàng ta!
Đỗ Khả Doanh bỗng dưng nở nụ cười trên mặt, còn chủ động nắm lấy tay Ngân Tô, thân mật tiến lại gần: "Ở lại đây làm gì chứ, tốt nghiệp mới là chuyện quan trọng."
"Tốt nghiệp mới là chuyện quan trọng sao?"
"Ngươi không muốn rời khỏi trại huấn luyện này à? Chỉ có tốt nghiệp mới có thể rời đi trại huấn luyện mà."
"Ồ, vậy làm sao để tốt nghiệp?"
"Đương nhiên là phải học được yêu, có được sự cảm mến của người yêu."
Ngân Tô u oán nói: "Ta chung tình với ngươi như thế này rồi mà vẫn chưa đủ sao? Vì sao ngươi không cảm mến ta?"
Đỗ Khả Doanh: "..."
Ta cảm ơn ngươi.
Ngân Tô đau lòng che ngực: "Không sao, ngươi không cảm mến ta thì ta cũng chấp nhận. Ai bảo ta là kẻ yêu bằng não cơ chứ, vì ngươi ta cái gì cũng có thể làm."
"..."
Đỗ Khả Doanh hít sâu một hơi, vẫn giữ nụ cười: "Ta hơi đói rồi..."
"Ngươi là heo sao?" Ngân Tô liếc Đỗ Khả Doanh một cái, một giây sau lại nói: "Heo con đáng yêu thế kia, giống ngươi đấy."
Đỗ Khả Doanh: "..."
"Được rồi, không trêu ngươi nữa, dẫn ngươi đi ăn chút gì nhé."
"..."
...
Tạ Bán An đứng ở bên ngoài một cửa hàng đồ ngọt, nhìn ngắm những món đồ ngọt bên trong tủ kính.
Những món đồ ngọt đó... khiến người ta khó chịu, bất kể là màu sắc hay hình dáng.
Trước đây hắn từng đến cửa hàng đồ ngọt này, những món đồ ngọt đều bình thường, sao hôm nay lại thành ra thế này...
"Khách à, ngài muốn gì ạ?" Nhân viên cửa hàng mỉm cười nhìn hắn, hỏi han xem hắn cần mua đồ ngọt gì.
Tạ Bán An liếc nhìn người yêu bên cạnh, mặt người yêu đỏ bừng như trái đào, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm một trong số các món đồ ngọt hình trái tim:
"Cái này, cái này, cái này, và cả cái này nữa!"
Tạ Bán An nhìn chằm chằm món đồ ngọt đó, trong lòng có dự cảm không hay, cẩn thận nói: "Đằng trước còn có một tiệm nữa, chúng ta đến đó xem thử, có lẽ sẽ có thứ ngươi thích hơn."
Vẻ mặt người yêu ngay lập tức trầm xuống: "Ngay cả một món đồ ngọt mà ngươi cũng không nỡ mua cho ta sao?"
...
"Ngay cả một cốc trà sữa ngươi cũng không mua cho ta sao?"
Đỗ Khả Doanh: "..."
Ô Bất Kinh: "..." Vì sao luôn cảm thấy đại lão như là NPC vậy!
Ngân Tô như một người yêu cố tình gây sự nổi điên: "Ta muốn cái này! Ta chỉ muốn cái này thôi! Không thì ta không đi đâu! Ta đập tan quán này! Ngươi là người yêu ta, ngươi cũng phải cùng ta gánh trách nhiệm đi..."
Nói đến đoạn sau, nụ cười của Ngân Tô trở nên u ám.
Đỗ Khả Doanh nghiến răng: "Tự ngươi gọi đi..."
"Không nha, ta chỉ muốn ngươi gọi cho ta thôi." Ngân Tô học một người đi đường NPC bên cạnh nâng cằm, ra vẻ làm nũng: "Người ta muốn ngươi gọi cho người ta mà, ngươi xem người ta, tốt biết bao a! Bọn họ có, ta cũng phải có! Ta không phải cục cưng bé bỏng của ngươi sao?"
Đỗ Khả Doanh: "..."
Sao nàng... sao có thể nói ra mấy câu buồn nôn như thế chứ!
Đỗ Khả Doanh không phản ứng, Ngân Tô đưa tay sờ vào những đồ vật trên kệ: "Ta muốn bắt đầu phá tiệm..."
Đỗ Khả Doanh mặt mày lạnh tanh không nói một lời.
Ngân Tô cầm đồ vật lắc qua lắc lại bên ngoài.
Đỗ Khả Doanh vẫn không mảy may động đậy.
Ngân Tô bỗng dưng kéo mạnh đồ vật xuống, Đỗ Khả Doanh giật mình trong lòng, "Ta gọi cho ngươi!"
Ngân Tô đưa tay đỡ lấy đồ vật, để lại chỗ cũ, sau đó làm một biểu tượng trái tim cho Đỗ Khả Doanh.
Đỗ Khả Doanh tức đến suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma tại chỗ.
"Đừng có căng thẳng thế chứ, coi như có đập thật, ta cũng sẽ không để thân ái phải chịu trách nhiệm." Giọng nói u ám của Ngân Tô lại tiếp tục truyền đến: "Cùng lắm thì ta giết bà chủ thôi mà."
Đỗ Khả Doanh chẳng thèm để ý Ngân Tô, đi về phía quầy hàng, nhìn chằm chằm vào nhân viên cửa hàng bên trong đang làm trà sữa.
Đến khi có trà sữa, nàng nhận lấy trước, rút ống hút, cắm vào cẩn thận sau mới đưa cho Ngân Tô.
"Uống!"
Màu trà sữa không phải màu bình thường, mà lộ ra màu đỏ quỷ dị, giống như một cốc sốt cà chua pha chế.
"Ngươi hung dữ thật đó." Ngân Tô cầm trà sữa thở dài.
Mau tranh thủ viết xong cái phó bản này! Ta muốn phát điên rồi!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận