Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 333: Thị trấn ma quỷ (30) (length: 7935)

Tối hôm qua đám tiểu quỷ kia làm việc không được hiệu quả cho lắm, ngoại trừ việc một số cư dân có Thập Tự Giá không c·h·ế·t thì vẫn còn rất nhiều cư dân không có Thập Tự Giá may mắn s·ố·n·g sót.
Ngân Tô chỉ có thể tự mình đi làm, từng nhà từng nhà thanh lý.
May mà bọn cư dân này bị hù dọa, Ngân Tô tùy t·i·ệ·n dọa một cái là bọn họ không có mấy người còn đủ sức phản kháng, thanh lý rất dễ dàng.
Nhưng mà chờ nàng thanh lý xong hai con đường, không biết là ai m·ậ·t báo mà đám cư dân kia lại chạy mất.
Trong trấn nhỏ có rất nhiều nhà bị bỏ hoang, Ngân Tô muốn tìm những cư dân đã chạy m·ấ·t này không dễ dàng chút nào.
...
...
Ở một bên khác, Hứa Thành tìm được những người chơi khác, nói cho bọn hắn việc Đỗ Kim d·a·o đã phát điên và muốn g·i·ế·t hắn.
Đợi Đỗ Kim d·a·o đuổi đến, chắc sẽ càng náo nhiệt.
Nhưng cũng không khác mấy những gì Ngân Tô đã đoán, không có bằng chứng x·á·c thực thì đám Ngụy Hành kia căn bản không dễ dàng tin ai, cũng không có ý định đứng về phe nào.
Đỗ Kim d·a·o đã quyết tâm muốn g·i·ế·t Hứa Thành, Hứa Thành thấy không thể lôi kéo được đồng minh, đành phải chạy trước.
Chờ hai người này rời đi, Ôn Thần Hạo mới nói với những người chơi khác: "Chúng ta đều đã xuất hiện ảo giác ở mức độ khác nhau, tình hình sẽ càng nghiêm trọng nếu thời gian càng kéo dài, chúng ta phải nhanh chóng tìm được chìa khóa để thông quan."
Ảo giác cứ tiếp tục tăng lên, ai biết họ sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Mà lại, phó bản này chỉ có thể rời đi sau khi tìm được chìa khóa thông quan.
"Vậy chìa khóa thông quan có thể là gì?"
"Có lẽ liên quan đến người phụ nữ mà Wales mang về."
"Vậy chúng ta vẫn phải tìm những manh mối liên quan đến nàng."
Ngụy Hành đã kể lại chuyện đêm qua một lần, bọn họ cũng hiểu rõ được về nguyền rủa trên người các cư dân trong trấn nhỏ.
Những quái vật không phải người xuất hiện vào ban đêm đều là do nghiệp chướng mà các cư dân trong trấn tự tạo ra.
Nhưng ma quỷ đã hạ nguyền rủa lên bọn họ thì vẫn chưa tìm ra thêm manh mối nào, người phụ nữ Wales mang về rốt cuộc là ai? Sau đó đã xảy ra chuyện gì với nàng trong trấn nhỏ này?
Năm người chơi dù không có ý định tin tưởng lẫn nhau, nhưng cũng đều ăn ý trao đổi những thông tin mà họ biết được.
Đây là phó bản t·ử vong, rất có thể đây cũng là phó bản cuối cùng của bọn họ.
Nếu muốn sống sót, mọi người nhất định phải tranh thủ lúc vẫn còn tỉnh táo hoàn toàn mà trao đổi manh mối với nhau. Chỉ dựa vào một người, có khả năng không cách nào tìm được toàn bộ manh mối, cũng như không thể có được chìa khóa thông quan.
Sau khi thương lượng xong, Ôn gia huynh muội cùng Hòa An Vân vẫn ở một đội, Ô Không Sợ Hãi bất đắc dĩ đi theo Ngụy Hành.
"Ngụy đại ca, chúng ta đi đâu?"
"Nhà thờ."
"A..."
Ô Không Sợ Hãi nhớ tới chuyện lần trước gặp phải, cả người không khỏe.
Nếu có thể, hắn không muốn bước chân vào nhà thờ thêm lần nào nữa.
Ngụy Hành đi đến nhà thờ, còn Ôn Thần Hạo thì dẫn theo muội muội Hòa An Vân đi về một hướng khác trong trấn.
Hôm qua bọn họ có được một manh mối rằng trong trấn có một lão nhân lớn tuổi, ông ấy có thể biết được manh mối về người phụ nữ Wales mang về.
Chỉ là nơi ở của ông ấy khá hẻo lánh.
...
...
"Anh, là ở đây sao? Sao em cảm thấy nơi này không có ai ở..."
Ôn Du nhìn cỏ dại không được chăm sóc, trong đó có một ngôi nhà đá đơn sơ, nơi này mà có người ở được sao?
Nơi này chẳng những là hẻo lánh.
Mà xung quanh chẳng có bất kỳ kiến trúc nào, toàn là rừng cây và cỏ hoang.
Cách xa các khu phố khác, nói nơi này hoang t·àn vắng vẻ cũng không sai.
Ôn Thần Hạo: "Anh vào xem, hai người chú ý xung quanh."
"Anh cẩn t·h·ậ·n một chút."
"Ừm."
Ôn Thần Hạo từ trong cỏ dại đi qua, nhìn thấy cánh cửa xiêu vẹo, "Có ai không?"
Không ai trả lời hắn.
Ôn Thần Hạo bước đến cửa, lại gọi thêm hai tiếng, vẫn không ai đáp lời, hắn liền đẩy cửa ra và nhìn vào bên trong.
Bên trong có một vài vật dụng sinh hoạt đơn giản, nhìn cách bố trí căn nhà, chắc là có người ở đây.
...
...
"Sao anh trai em còn chưa ra?" An Vân chờ một lát, cảm thấy Ôn Thần Hạo đã vào trong đó quá lâu, hơi lo lắng.
"Không biết..." Ôn Du cũng rất lo, nàng thử gọi lớn: "Anh?"
"..."
Rõ ràng khoảng cách chỉ vài mét, Ôn Thần Hạo chắc chắn sẽ nghe thấy, nhưng hiện giờ bên kia không có bất kỳ phản hồi nào.
Không đúng...
Ôn Du lập tức chạy về phía đó, "Anh?"
"Ôn Du!" An Vân giật mình, muốn gọi Ôn Du lại.
Nhưng vì quá lo lắng cho Ôn Thần Hạo mà Ôn Du đã lao ra ngoài.
Cửa chính của căn nhà khép hờ, nhưng không có dấu vết của Ôn Thần Hạo.
Ôn Du vừa định mở cửa phòng ra thì nghe thấy phía sau vang lên giọng nói khàn khàn kỳ lạ, "Các ngươi là ai? Ở đây làm gì? Ai bảo các ngươi tới đây!"
Ôn Du giật mình, quay đầu thì thấy một bà lão. Tóc nàng ta bạc trắng, lưng còng, hai tay ch·ố·n·g một cây gậy, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây xù xì, khóe miệng hướng xuống dưới, nhìn các nàng rất hung dữ.
Trên mặt của bà ta còn có một mảng sẹo rất lớn, nhưng những vết sẹo này lại không giống với những vết sẹo mà bọn họ từng gặp trước đó.
An Vân phản ứng rất nhanh, giữ Ôn Du lại vì quá lo lắng cho Ôn Thần Hạo: "Chào bà lão, cháu là An Ni Nhã, là cháu gái của Wales."
"Wales..." Bà lão cầm cây gậy dùng sức đập mạnh xuống đất, lạnh giọng hừ một tiếng: "Người nhà Wales, chạy đến nơi hoang vắng này làm gì?"
An Vân thấy phản ứng của bà lão, nghĩ thầm nguy rồi, nói sai mất rồi.
Bà lão này dường như rất không chào đón người nhà Wales.
An Vân hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh: "Bạn của chúng cháu vừa vào trong này... Không biết bà lão có nhìn thấy hay không ạ?"
"Không có." Bà lão cầm gậy đ·u·ổ·i bọn họ: "Mau cút, cút nhanh lên, chỗ ta không chào đón các ngươi."
"Thưa bà lão, bạn của chúng cháu..."
"Cút mau lên!"
Bà lão trực tiếp dùng gậy quất vào người các nàng, một người nhìn đã muốn đứng không vững lại vung gậy rất mạnh.
Một cây gậy quất vào bàn chân, đau không chịu được.
An Vân và Ôn Du đều bị đánh mấy cái, bị bà lão đ·u·ổ·i ra bên ngoài.
Ôn Du xoa lấy bắp chân đang đau: "Anh trai em chắc chắn ở trong nhà của bà ta!"
Gần đây chỉ có mỗi chỗ này có nhà, Ôn Thần Hạo không thể nào đi đâu mà không gọi cô ấy, anh trai của cô ấy nhất định là ở trong ngôi nhà này...
An Vân cũng bị ăn hai gậy, đau đến khó thở: "Đừng vội, anh trai cậu chắc là có khả năng tự bảo vệ mình, chúng ta phải nghĩ cách trước đã, không nên tùy t·i·ệ·n hành động."
Bà lão kia nhìn qua thì như gió thổi sẽ đổ, vậy mà đánh người lại đau đến như vậy.
...
...
Chiều tối, trang viên.
Ngân Tô người đầy m·á·u me trở về trang viên, lúc này trong trang viên không có người chơi nào, Quản gia đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.
Quản gia không để ý Ngân Tô đã về, đang cầm một chén lớn nước ép trái cây, giống như đang làm chuyện khuất tất đi đến một góc khuất.
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô kìm lại ý nghĩ gọi cô ta lại, mà trốn sang một bên quan sát động tĩnh của Quản gia.
Quản gia nhìn trước ngó sau, sau khi x·á·c định không có ai thì từ trong túi quần áo lấy ra một bọc giấy, bên trong đựng bột màu. Cô ta đổ toàn bộ chỗ bột đó vào chén nước ép trái cây rồi khuấy đều lên.
Sau khi bỏ xong, Quản gia có chút thở phào, bưng chén nước ép trái cây lớn đó quay người lại thì không báo trước va vào Ngân Tô, làm chén nước ép trong tay rơi xuống, đ·ậ·p xuống đất, loảng xoảng một tiếng vỡ tan.
Quản gia ngửi được mùi m·á·u tanh nồng, từ người trước mặt cô ta truyền đến...
Cô ta đứng ở phía sau mình từ khi nào vậy!
Vừa nãy cô ta có nhìn thấy không?
Trái tim của Quản gia ngay lập tức c·u·ồ·n g l·o·ạ·n lên, kinh hoàng cùng sợ hãi như hai lưỡi c·ư·a đang c·ắ·t xén t·h·ị·t c·ủ·a cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận