Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 654: Anh Lan bệnh viện (12) (length: 7833)

Khu nội trú.
"Lương di, sao rồi?"
Ô Bất Kinh thấy Lương di đột nhiên cúi người, che ngực vẻ rất khó chịu, vội vàng tiến lên đỡ nàng.
Lương di chậm rãi khoát tay, "Không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên thấy có chút khó thở... Cảm giác nhớ con."
Ô Bất Kinh và Tuân Hướng Tuyết liếc nhau, đều nghĩ đến quy tắc kia —— Con của ngươi ban đêm sẽ không xuất hiện ở khu nội trú. Nếu ngươi thấy con của ngươi, chắc chắn là do quá nhớ con nên hãy ngừng việc nhớ nhung lại.
Nhớ con...
Người mẹ nào cũng sẽ nhớ con.
Nhưng loại tình cảm này xuất hiện khi nào, và khi xuất hiện thì người chơi sẽ làm gì?
Đây có tính là một loại ô nhiễm không?
Ô Bất Kinh không dám dùng Trị Liệu thuật cho Lương di, hắn và bọn họ cũng không quá quen thuộc... Mọi người giờ phút này đều bình an vô sự, nhưng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?
Ô Bất Kinh qua sắp xếp của Khang lão, đã xuống vài phó bản, cộng thêm việc Ngụy đại ca thỉnh thoảng nhắc nhở, nên đã học được cách cẩn thận.
"Không sao." Lương di không còn cảm giác gì, ở thế giới hiện thực cô cũng có con, cái cảm giác này giống như có một loại dự cảm xấu, lo lắng cho con...
Nhưng đứa trẻ trong phó bản không phải là thứ gì tốt.
Lương di: "Đứa bé và chúng ta có một mối liên hệ nào đó, mọi người tự chú ý một chút đi."
Lương di bảo Tuân Hướng Tuyết và Ô Bất Kinh tiếp tục tìm kiếm, còn nàng thì đứng ở cửa quan sát động tĩnh bên ngoài hành lang.
Lúc này bọn họ đang ở bên trong văn phòng làm việc của thầy thuốc.
Trong văn phòng luôn có thầy thuốc, trước đó có người chơi tiến vào đã bị phát hiện, bác sĩ tại chỗ bẻ gãy tay người đó, hiện tại chắc vẫn đang ở phòng cấp cứu.
Bọn họ đã quan sát rất lâu, cuối cùng Ô Bất Kinh đề nghị làm bị thương một NPC bệnh nhân, như vậy thầy thuốc sẽ đi cấp cứu NPC.
Thầy thuốc cứu chữa người bệnh là trách nhiệm của họ.
Giống như người chơi bị thầy thuốc làm bị thương kia, cuối cùng vẫn phải đưa vào phòng cấp cứu chữa trị...
Bọn họ đã đặt cược đúng.
"Có người đến..." Lương di vừa dứt lời thì cửa đã bị gõ vang.
Bên ngoài cửa tiếng bước chân hỗn loạn, rõ ràng không chỉ có một người.
"Người bên trong ra đây cho ta."
Giọng nói có chút quen thuộc, là giọng của người chơi.
Lương di đứng ở cửa không mở.
"Ầm!"
Có người đạp mạnh một cái vào cửa phòng.
"Mẹ nó, mày điên rồi hả, lát nữa lôi mấy bác sĩ y tá tới thì làm sao... Tránh ra, Lão tử mở."
Ô Bất Kinh vốn nghĩ đối phương có đạo cụ mở khóa gì đó, ai ngờ giây sau, liền có người trực tiếp xuyên qua cửa, thò vào nửa người.
Lương di đang đứng ở cửa, hai người cơ hồ chạm vào nhau.
Lương di giơ tay tát tới một cái: "Tiểu tử, muốn chiếm tiện nghi của dì hả."
Người chơi kia nghiêng đầu tránh được, giận dữ mắng: "Mày không nhìn lại bộ dạng của mày xem, Lão tử thèm vào tiện nghi của mày à? Ghê tởm!"
Hắn trực tiếp động tay với Lương di.
Làm Lương di lui lại phía sau, nhanh chóng mở cửa, để người bên ngoài vào.
Thêm cả người chơi có thể xuyên qua cửa thì tổng cộng có bốn người chơi, đều là người của tiểu đội Khâu Cảnh.
Nhưng Khâu Cảnh lại không ở đây.
Đinh Nguyên Khôn kéo người chơi xuyên cửa ra phía sau, nhìn chằm chằm ba người trong phòng, cằm hất lên: "Các ngươi tìm được cái gì rồi? Đưa ra hết đi."
Số người của đối phương nhiều hơn bọn họ một người, Lương di cũng phủi ống tay áo, không định ra tay nữa, thuận miệng đáp lại Đinh Nguyên Khôn: "Chẳng tìm được gì cả."
"Chẳng tìm được gì?" Đinh Nguyên Khôn không tin, ánh mắt không tốt lành liếc nhìn bọn họ một lượt, hừ lạnh: "Mấy người đừng hòng lừa ta, ta không dễ bị lừa như vậy đâu."
Lương di liếc mắt, đưa Lan Hoa Chỉ lên vuốt tóc mai, "Vậy ngươi nói xem, dì có lừa ngươi không hả?"
"..."
Đinh Nguyên Khôn lại không thể phát hiện ra ai nói dối, làm sao hắn biết được bọn họ có nói dối hay không.
Nhưng mà, bọn họ mới vào đây cũng không lâu...
Có lẽ Đinh Nguyên Khôn cũng không muốn xảy ra xung đột thực sự với Lương di, im lặng vài giây: "Nơi này giờ là của bọn ta, mấy người lập tức ra ngoài."
Tuân Hướng Tuyết: "Rõ ràng là bọn ta vào trước..."
Đinh Nguyên Khôn cười: "Ngươi muốn ở lại cũng được thôi, gia nhập bọn ta đi."
Tuân Hướng Tuyết: "Ai muốn gia nhập..."
"Không gia nhập thì cút lẹ." Đinh Nguyên Khôn chỉ ra cửa: "Nếu không thì coi như ta đổi ý, các ngươi không chắc có thể bước ra khỏi cái cửa này đâu."
"Đi thôi." Lương di nháy mắt với Ô Bất Kinh và Tuân Hướng Tuyết, ba người hướng ra ngoài cửa.
Dù sao thì đối phương cũng đông hơn bọn họ, động tay động chân thì ai cũng chẳng có lợi.
Ô Bất Kinh cúi đầu như con cua, len lỏi qua giữa đám người kia, đợi đến khi trở về phòng bệnh, cậu mới thở phào, từ trong tay áo rút ra một quyển sổ.
"Tôi tìm được cái này."
Ô Bất Kinh mở quyển sổ ra đưa cho các nàng.
Bìa viết 'Làm thế nào để trở thành một người mẹ tốt', chữ viết rất lộn xộn, nhìn giống kiểu quảng cáo vỉa hè.
"Tiểu tử cũng giỏi đấy." Lương di ném ánh mắt tán thưởng.
Tuân Hướng Tuyết cũng kinh ngạc: "Cậu giấu đi lúc nào vậy?"
"Lúc bọn họ vừa vào..." Ô Bất Kinh xoa xoa mồ hôi trong tay.
Lương di không vội xem cuốn sổ kia, mà bảo bọn họ xem trước, rồi cô rời khỏi phòng bệnh.
Lương di đi không được mấy phút, đã quay lại. Ngay sau đó, lại thấy một thầy thuốc vội vã đi từ hành lang, hướng về phía văn phòng.
Trong chốc lát, họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người chơi và tiếng đánh nhau.
Lương di sửa sang lại tóc tai, cười với Ô Bất Kinh và Tuân Hướng Tuyết: "Lúc dì ta còn làm xã hội đen, bọn họ còn chưa biết đang khóc ở đâu ấy chứ."
Lương di chẳng có việc gì, vẫy tay một cái: "Xem thử cuốn sổ kia viết cái gì."
Ô Bất Kinh nhanh chóng dùng hai tay đưa lên.
...
...
Tòa nhà trẻ sơ sinh.
Thời gian kiểm tra phòng.
Chín phòng bệnh, cách cửa hoặc là cửa kính có thể quan sát, việc này không khó —— Ngân Tô ban đầu nghĩ như vậy.
Nhưng có ai nói cho nàng biết, em bé trong phòng bệnh sẽ biến mất chứ!!
Phòng bệnh 201 chỉ còn hai em bé, hai em bé nữa đã không thấy đâu.
Ngân Tô tìm y tá hỏi: "Trẻ sơ sinh đâu?"
"Ở trong phòng chứ." Y tá mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nàng: "Bác sĩ Tô sao lại hỏi câu hỏi này?"
Ngân Tô: "..."
Y tá đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó, cười nói: "Chắc là do bác sĩ Tô mới tới nên các bé xấu hổ trốn đi đó. Bác sĩ Tô vào tìm bọn bé đi, chắc chắn là đang ở trong phòng thôi."
Nói xong liền mở cửa, đẩy Ngân Tô vào.
Y tá qua khe cửa, cười đến âm trầm độc ác: "Bác sĩ Tô muốn xác định tình trạng của từng trẻ sơ sinh, nếu không hoàn thành việc kiểm tra phòng thì xem như là thất trách đấy. Bác sĩ Tô cứ tìm cho kỹ nhé..."
Vừa nói y vừa đóng cửa.
Mắt thấy cửa phòng sắp đóng lại, một bàn tay từ bên trong đưa ra nắm lấy cổ tay của y tá.
Y tá kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với một ánh mắt tươi cười, chủ nhân của đôi mắt kia nói: "Đã vậy thì, y tá tỷ tỷ giúp tôi tìm một chút nhé."
"Tôi còn phải làm việc..."
"Việc gì quan trọng hơn các em bé chứ." Ngân Tô một tay túm y tá vào phòng, "Công việc của cô không phải là trợ giúp bác sĩ sao?"
"Không——"
"Ầm!"
Các bé ơi, quăng một phiếu cuối tháng nè ~~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận