Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 245: Thuyền Noah (36) (length: 7937)

Hứa Hòa Diệp lập tức nói với Thường Tư Khê: "Thường Tư Khê, ngươi đi theo Lâm tiểu thư đi."
"Thế nhưng mà các ngươi..."
"Lâm tiểu thư chắc là muốn đi tìm mảnh ghép thứ năm, ngươi đi theo nàng cơ hội sống sót sẽ lớn hơn một chút."
"Kỹ năng của ta đối với các ngươi có ích mà." Thường Tư Khê nói: "Ta có thể đi cùng các ngươi."
"Kỹ năng của ngươi còn có thể dùng sao? Một chút khả năng trị liệu ấy, đối với chúng ta có tác dụng gì. Ngươi đi theo chúng ta, chỉ với cái sức chiến đấu kia của ngươi, chúng ta còn phải phân tâm bảo vệ ngươi." Từ Thừa Quảng nhịn đau, vô cùng mất kiên nhẫn, "Tự đi tìm đường sống đi."
Thường Tư Khê hiểu rõ năng lực chiến đấu của mình.
Nếu đi theo bọn họ, quả thật rất có thể sẽ xảy ra tình huống cô ta cần bọn họ bảo hộ.
Thường Tư Khê tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, đưa cho Hứa Hòa Diệp: "Cái dây chuyền này là một đạo cụ bị động, khi nguy hiểm đạt đến mức độ nhất định sẽ tự động mở ra vòng bảo hộ hình tròn, phạm vi bảo hộ một mét, công kích cấp SS trở xuống đều có thể ngăn cản, nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất."
Nếu không có Hứa Hòa Diệp, cô ta đoán chừng đã chết rồi.
"Vậy ta không khách khí." Hứa Hòa Diệp quả thật cần cái đạo cụ này, nếu như trước khi bạo tạc, bọn họ còn chưa thu được chìa khóa thông quan, có lẽ đạo cụ này có thể chống đỡ được vụ nổ.
Sau vụ nổ còn có nguy hiểm gì… Vậy chỉ có thể tới lúc đó tính sau.
"Thêm bạn tốt đi." Thường Tư Khê nói: "Có thể gặp được người chơi như ngươi thật không dễ dàng, hy vọng chúng ta còn có cơ hội cùng nhau vào game."
Hứa Hòa Diệp cũng không từ chối, vẻ mặt Từ Thừa Quảng rất khinh thường, nhưng cuối cùng vẫn là thêm bạn tốt với Thường Tư Khê.
"Đi thôi."
Thường Tư Khê lúng túng ừ một tiếng, cuối cùng lại không nói thêm lời nào, đuổi theo cái bóng lưng sắp biến mất kia.
...
...
Ngân Tô từ trong đường hầm đi ra, có thể thấy được ánh đèn trên boong thuyền, cùng với những cái bóng người đang vặn vẹo theo tiếng nhạc.
Đám người đang cuồng hoan không hề biết, ở khu vực phía sau bọn họ, có người đang chạy trốn trối chết, tiếng nhạc chói tai, che lấp hết thảy âm thanh.
Cầu cứu, tội ác… "A ——"
Trên boong thuyền đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm.
Ánh đèn chao đảo giữa không trung, tiếng mọi người hoảng loạn la hét, cùng tiếng nhạc vọng về phía chân trời.
Ngân Tô không thấy được chuyện gì xảy ra ở phía trên, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh hỗn loạn kia.
Ngân Tô nhìn về phía cột buồm phía sau, nơi phát ra ánh sáng kỳ dị của thuyền trưởng, "Buổi cuồng hoan cuối cùng bắt đầu rồi."
Thường Tư Khê chính là đuổi theo vào lúc này, vừa vặn nghe được câu nói này của Ngân Tô, đáy lòng không khỏi rùng mình.
Lời này nghe cứ như... lời của nhân vật phản diện.
Thường Tư Khê ổn định tâm thần, tiến lên mấy bước: "Lâm tiểu thư… Tôi có thể đi cùng cô không?"
Ngân Tô lạnh nhạt nói: "Chân dài trên người cô, cô muốn làm gì không cần phải nói với tôi."
Thường Tư Khê: "..."
Ngân Tô bước lên phía trước, cái đường hầm này hoàn toàn có thể đi thông, thế nhưng không biết vì sao, người ở trên không hề chạy trốn về phía này.
Chờ Ngân Tô đi lên, phát hiện cửa ra đã bị khóa lại.
Đây là một cánh cửa sắt, có thể nhìn thấy tình hình bên trong boong tàu.
Vô số hành khách không màng đến hình tượng, ngã nhào mà bỏ chạy, mà một ít hành khách mặc lễ phục lộng lẫy đang săn bắt những hành khách hoảng sợ la hét kia.
Trong số hành khách, không biết từ lúc nào đã trà trộn vào quái vật.
Bọn chúng giờ phút này xé bỏ lớp ngụy trang, để lộ làn da đen nhánh, những vết nứt dưới da lóe lên ánh sáng như nham thạch.
Hành khách bị chúng bắt được, chẳng mấy chốc sẽ biến thành một bộ xác chết cháy đen.
"Cứu… Cứu mạng!" Có người nhìn thấy có người ở bên phía cửa sắt này, liền chạy về phía bên này, ý đồ cầu cứu.
Chiếc váy dạ hội lộng lẫy vướng víu làm nàng bị trượt chân, nàng ngã vào vị trí cách cửa sắt một mét, con quái vật đuổi phía sau hung hăng ập tới.
Tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một bộ xác chết cháy mặc váy dạ hội lộng lẫy.
Con quái vật đứng dậy, liếc mắt nhìn Ngân Tô ở bên này một chút, nó muốn tiến về phía này, nhưng lại có chút do dự.
Cuối cùng con quái vật quay đầu chạy.
Cửa sắt không bị trò chơi thiết lập là trạng thái không thể mở, Ngân Tô tùy tiện liền mở cửa ra, tiến vào boong tàu.
Lúc này trên boong tàu đã không còn mấy hành khách, bọn quái vật mỗi người một ngả đánh giết, rất nhanh chỉ còn lại một đống hỗn độn trên mặt đất cùng vô số xác chết cháy, bọn quái vật đang đuổi theo về một hướng.
Ngân Tô cũng đi theo sau bọn chúng.
Sau khi rời khỏi boong tàu, bốn phía lại tối sầm, Thường Tư Khê không dám tiến quá gần, nhưng cũng không dám cách quá xa, nàng luôn cảm thấy cô gái phía trước kia, là tổng chỉ huy của đám quái vật này.
...
...
Đặng Lệ Thù đứng ở nơi cao, nhìn những hành khách đang tranh nhau chen lấn chạy vào khoang chứa hàng, dưới sự dẫn đường của một vài nhân viên phục vụ, tay nàng cầm một cái điều khiển từ xa, trên mặt không có bất cứ biểu lộ gì.
Một mình nàng không thể hoàn thành nhiều việc như vậy, đương nhiên là phải có người giúp đỡ.
Mà thân nhân, bạn bè, người yêu của những người giúp đỡ này đều là mất tích ở trên chiếc du thuyền lớn có khả năng ăn thịt người này.
"Vì sao ngươi lại dẫn bọn chúng đến khoang chứa hàng?"
Đặng Lệ Thù bỗng nhiên quay đầu lại, sự bất ngờ trong đáy mắt không hề giấu giếm, "Ngươi... không chết?"
"Sao ngươi lại cho rằng ta sẽ chết?" Ngân Tô leo lên từ cầu thang, "Ngươi không thể mong ta sống sót sao?"
"..."
Những người bị thuyền trưởng gọi đi, đều không có ai sống sót trở về… "Ta không chỉ có không chết, còn mang cho ngươi một món quà lớn."
Đặng Lệ Thù hai tay chắp sau lưng, sự kinh ngạc trên mặt đã biến mất, "Quà?"
Ngân Tô vỗ tay một cái, con quái vật thuyền trưởng bị ánh sáng kì lạ bao phủ từ phía dưới bị ném lên.
Thuyền trưởng lăn hai vòng, vừa vặn dừng lại bên chân Ngân Tô, Ngân Tô giẫm lên vai hắn, lật mặt hắn lên, "Thích món quà này không?"
Đặng Lệ Thù: "..."
Đặng Lệ Thù nhìn chằm chằm thuyền trưởng, trong đáy mắt có hận ý, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: "Hắn lập tức sẽ chết, có mang hắn đến đây hay không cũng thế."
"Giống nhau sao?" Ngân Tô không đồng tình lắc đầu: "Ta cảm thấy không giống. Đặng Lệ Lỵ là bị lấy đi nội tạng một cách sống sờ sờ trên bàn phẫu thuật mà chết, lúc đó cô ấy không có ý thức sao? Cô ấy có đau không? Cô ấy có sợ không? Có lẽ cô ấy sẽ mong chờ ngươi xuất hiện như một vị thần, cứu cô ấy, bảo vệ cô ấy…"
"Ngươi báo thù, không phải nên để cái kẻ tự tay hại chết Đặng Lệ Lỵ này, cũng nếm thử cái cảm giác trong tình huống ý thức rõ ràng, từ từ cảm nhận nỗi sợ hãi cái chết sao? Nghe hắn sám hối, nghe hắn cầu xin tha thứ, nghe hắn kêu cứu mạng..."
Đặng Lệ Thù chăm chú nhìn thuyền trưởng nằm bất động trên mặt đất.
Đặng Lệ Thù nhớ tới lần cuối cùng gặp muội muội, muội muội dựa sát vào ngực mình, nói về ước mơ của mình, nói về tương lai của mình...
Lúc đó đôi mắt cô ấy đều sáng long lanh, tràn ngập mong chờ vào tương lai.
Nhưng mà… Cuối cùng cô ấy đã mất tích trên con thuyền này, đến thi thể cũng không tìm thấy.
Thuyền trưởng nghe thấy những lời lẽ đáng sợ của Ngân Tô, không cách nào nói chuyện, chỉ có thể phát ra những tiếng gào thét phản kháng vô nghĩa.
Giọng Ngân Tô êm ái, phảng phất như âm thanh mê hoặc: "Ngươi nghĩ lại mà xem Đặng Lệ Lỵ, cô ấy không chỉ bị lấy nội tạng khi còn sống, sau khi chết còn bị ném xuống biển một cách tàn nhẫn, khi còn sống không thể về nhà, sau khi chết cũng không thể về nhà. Hắn làm ác, ngươi thật sự cảm thấy để cho hắn chết nhẹ nhàng như vậy được sao? Ngươi muốn vì cô ấy báo thù, muốn cho người hại chết cô ấy phải cảm đồng thân thụ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận