Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 06: Hoàn mỹ nhân sinh trại an dưỡng (6) (length: 8338)

Ngân Tô bị ép buộc rèn luyện ra một tính khí rất tốt, lúc này cũng có chút không kìm được, rất muốn chửi người.
Ngân Tô kìm nén một hơi, bấm mở cái cung điện bụi gai kia.
【Cung điện bụi gai: Đây là một tòa cung điện rộng lớn lại trống trải, nó vô cùng mong đợi khách nhân vào ở. Ngươi có thể đặt ở đây vật phẩm ngươi thích hoặc không thích, nhưng cũng cần trả một cái giá nhỏ nhoi.】
【Điều kiện kích hoạt: Hiến tế】
Ngân Tô: “...”
Cung điện bụi gai tương đương với một cái nhà kho, bây giờ vẫn chưa thể sử dụng, mà cách sử dụng là hiến tế.
Hiến tế quái vật hoặc là… Người chơi.
Nó thật sự không kén chọn.
Dù sao nó nhiệt tình hiếu khách.
Diện tích sử dụng của cung điện, phải liên quan đến số lượng hiến tế.
Quả nhiên không may mắn nhân sinh thì không được nói chơi gái.
Ách.
Ngân Tô đóng lại phần thuyết minh, một lần nữa trở về trang chủ bảng cá nhân.
Ở phía dưới còn có ba biểu tượng màu xám là Thương thành, Diễn đàn và Bạn tốt, dựa theo thiết lập của trò chơi thông thường, chắc là phải đạt điều kiện gì đó mới có thể mở ra.
. . .
. . .
Trò chơi cấm kỵ đối với tin tức phó bản ngoài hai nhắc nhở [Phó bản trước mắt] và [Thời hạn sống sót] thì không có bất cứ một thuyết minh nào.
Người chơi nếu như không muốn điểm tích lũy, vậy có thể cẩu cho đến khi thời gian phó bản kết thúc, cũng có thể rời đi.
Nhưng nếu như muốn điểm tích lũy, nhất định phải nghiêm túc tìm kiếm manh mối, tìm được chìa khóa thông quan, cấp bậc bình xét thông quan càng cao, điểm tích lũy thu được càng nhiều.
Mà điểm tích lũy là một vật rất quan trọng, nó vừa có thể mua đạo cụ bảo mệnh trong Thương thành, vừa có thể lưu thông giao dịch giữa những người chơi với nhau, thậm chí có thể đổi sang tiền tệ ngoài đời thực.
Quan trọng nhất là, nghe nói khi đạt được một lượng điểm tích lũy nhất định, có thể mua một nguyện vọng từ trò chơi.
Một ––– một nguyện vọng có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào.
"Chìa khóa thông quan là cái gì?" Tưởng Lượng và Phó Kỳ Kỳ ngồi song song, mắt sáng rực nhìn Mạc Đông.
Lúc này họ đang tụ tập lại thảo luận trong một phòng.
Mạc Đông: “Chìa khóa thông quan của mỗi phó bản đều không giống nhau, nó không giới hạn ở vật phẩm, có khi thậm chí là NPC. Đây cũng chính là mấu chốt của toàn bộ phó bản, chỉ có tìm ra mới có thể thông quan.”
Trần Húc... cũng chính là bạn cùng phòng của Mạc Đông, nhỏ giọng hỏi: “Coi như không tìm chìa khóa thông quan đó, chỉ cần chúng ta còn sống thì vẫn có thể rời khỏi phó bản mà, điểm tích lũy không muốn cũng được mà?”
Mạc Đông: “Đúng là có thể, nhưng muốn sống sót, tốt nhất là phải cố gắng thu thập điểm tích lũy.”
Đây là có một đại lão từng nhắc nhở trong thế giới hiện thực.
Những người chơi không có điểm tích lũy, giai đoạn đầu có lẽ có thể sống sót, nhưng theo độ khó phó bản tăng lên…
Thì giống như người chơi nạp tiền, có điểm tích lũy thì có thể mua được rất nhiều đạo cụ hồi máu ở thương thành, còn bạn thì chỉ có thể dựa vào bản thân, người ta dùng thuốc còn có thể cắn chết bạn.
Trò chơi cấm kỵ chưa bao giờ là trò chơi lương thiện, nó sẽ không tùy tiện cho người chơi nằm ngửa.
Mạc Đông nói về phó bản này: "Lời mà y tá nói lúc nãy, bên trong có một số quy tắc tử vong, có thể giúp chúng ta tránh được việc kích hoạt điều kiện tử vong, nhưng thật hay giả thì cần chúng ta tự phân biệt."
. . .
. . .
Ngân Tô và Khang Mại đều không có ý hợp tác, Khang Mại đã rời phòng trước một mình đi thăm dò bản đồ.
Ngân Tô cuộn mình trên ghế sofa, ôn lại cuộc đời bi thảm của mình một lần, lúc này mới mang theo oán niệm, chậm rãi rời phòng.
Cửa phòng đối diện đóng kín, còn hai gian phòng khác thì lại mở toang, nhưng đáng tiếc không có ai, hiển nhiên đám người kia chắc là đang tụ tập trong phòng đóng kín kia.
Ngân Tô đi được hai bước, lại đột ngột quay lại nhìn về phía trên cánh cửa.
Nàng nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Không có.
Tất cả các phòng đều không có số phòng, cũng không có tên. Đứng trong hành lang nhìn qua, những cánh cửa trông giống hệt nhau hoàn toàn không cách nào phân biệt.
“Chào chị.” Ngân Tô đi đến quầy y tá, lễ phép lên tiếng.
Cô y tá ngồi bên trong không phải người lúc trước dẫn đường, màu sắc đồng phục cũng không phải màu hồng, mà là màu trắng. Nghe thấy giọng nói, cô y tá áo trắng ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Ngân Tô hỏi thẳng: “Phòng không có số phòng sao?”
Y tá áo trắng nháy mắt, ba giây sau mới trả lời: "Không có ạ."
“Vậy lỡ tôi đi nhầm thì sao?” Ngân Tô bắt đầu chỉ trích: “Đây là cách phục vụ của các chị à? Đến cả phòng mình tôi cũng không tìm thấy?”
Y tá áo trắng cũng không hề tỏ ra sợ hãi vì bị Ngân Tô chỉ trích, ngược lại nụ cười càng thêm tươi rói, từng chữ dường như đều nhiễm một loại chờ mong quái dị và vặn vẹo: "Mời ngài nhớ kỹ phòng của mình, tuyệt đối không được mở sai cửa phòng nha."
Ngân Tô nhíu mày: “Mở sai sẽ như thế nào?”
Y tá áo trắng mỉm cười không đáp.
Ngân Tô tiếp tục hỏi: “Làm thế nào để không mở sai cửa?”
Y tá áo trắng vẫn cứ mỉm cười.
NPC không nói gì, vậy chứng tỏ việc hỏi chuyện thông thường sẽ không moi ra được nhiều thông tin hơn.
Ngân Tô quả quyết từ bỏ, bắt đầu đưa ra yêu cầu: “Tôi cần chăn nệm sạch sẽ hơn, đồ giặt quần áo, đồ vệ sinh cá nhân… nước ấm để đun.”
Y tá áo trắng không có dị nghị gì với những vật dụng sinh hoạt phía trước Ngân Tô yêu cầu, chỉ kỳ lạ ở cái cuối cùng: "Ngài muốn đun nước ấm để làm gì vậy? Chúng tôi có cung cấp nước nóng mà."
Ngân Tô học dáng vẻ tươi cười vừa rồi của cô ta, thậm chí còn tươi hơn: “Luộc đầu.”
“...”
Nụ cười của y tá áo trắng cứng đờ, một lát sau mới trả lời: "Được ạ, lát nữa sẽ mang đến phòng cho ngài."
Ngân Tô suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi cô ta: "Có dao không?"
"..." Y tá áo trắng lại liếc nhìn cô một cách kỳ quái, nhưng vẫn tươi cười trả lời: “Có thể cung cấp ạ.”
Ngân Tô hài lòng vì y tá áo trắng hiểu chuyện, sau khi bảo cô ta mang dao đến phòng của mình thì lại hỏi cô y tá áo trắng kia trước đó: “Cô có biết cô y tá đã dẫn chúng tôi đến lúc trước không?”
“Đó là y tá trưởng của chúng tôi.”
“...À.” Ngân Tô như có điều suy nghĩ, muốn giúp cô hộ lý nhỏ lên chức: “Nếu tôi khiếu nại cô ta thì cô có thể lên làm y tá trưởng không?”
Giúp người khác thăng tiến, chắc là tính làm việc thiện đi ha?
Ngân Tô cảm thấy là tính.
Y tá áo trắng sửng sốt một chút, sau đó đáy mắt xẹt qua một tia mừng như điên, nhưng rất nhanh lại lắc đầu: “Một mình ngài khiếu nại thì không được ạ.”
“Vậy cần mấy người?”
"Ít nhất là ba người."
Ngân Tô khuếch tán tư duy: "Vậy chúng ta chia rẽ nhau một chút được không?"
"?"
Biểu hiện của y tá áo trắng có chút khó nói hết, cô ta lắc đầu biểu thị không được, khiếu nại là phải thực danh.
Không phải chỉ còn thiếu hai người… Mà ở dưới còn bao nhiêu bệnh nhân nữa kia mà.
Đều là những người bệnh đang ở trong trại an dưỡng, lẽ ra ai cũng có quyền khiếu nại.
Nghĩ đến đây, Ngân Tô cảm thấy không có vấn đề gì lớn, cô đảm bảo với y tá áo trắng: “Vậy để tôi nghĩ cách. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ để cô lên làm y tá trưởng.”
Y tá áo trắng: "..."
Có lẽ sự chân thành muốn giúp cô thăng chức của Ngân Tô đã đả động đến y tá áo trắng, cô ta chủ động nói nhỏ: “Ngài có thể tự do hoạt động trong trại an dưỡng, nhưng đừng bỏ lỡ giờ ăn, buổi tối sẽ sắp xếp kiểm tra cho ngài.”
. . .
. . .
Ngân Tô sau khi rời khỏi quầy y tá thì trực tiếp lên lầu, đi về phía hoa viên.
Những vấn đề cô vừa hỏi y tá, người chơi khác chỉ cần mạnh gan không sợ nói sai dẫm phải quy tắc tử vong, cũng có thể nhận được câu trả lời giống vậy.
NPC của trò chơi cấm kỵ cũng không cứng nhắc, bọn họ có suy nghĩ của riêng mình, sẽ thay đổi hành vi của họ theo sự lựa chọn của người chơi.
Ngân Tô đến hoa viên đi dạo một vòng, nàng thử bắt chuyện với những bệnh nhân này, phần lớn đều rất thích nói chuyện. Nhưng khi cô hỏi về trại an dưỡng, ngoài việc khen trại an dưỡng phục vụ tốt, ở đây rất dễ chịu ra, thì những người này không biết gì nữa.
Tuy nhiên nàng đã biết được thời gian dùng bữa.
Bữa sáng: 7:30-8:30.
Bữa trưa: 12:00-13:00.
Bữa tối: 18:00-18:30.
Nếu bỏ lỡ giờ ăn, thì sẽ không ăn được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận