Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 769: Hiện thực không gian phục khắc (length: 7888)

Bóng đen kia từ trên vách tường nhảy xuống, rơi xuống đất không một tiếng động, bước đi có tàn ảnh.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đối phương đã đến trước mặt hắn, vung quyền đấm tới.
Khang Mại không nghe thấy nửa điểm âm thanh, chỉ có thể dựa vào bản năng né tránh.
Bóng đen tốc độ quá nhanh, hắn lại còn mang theo một đứa bé, hành động bị hạn chế, trên người trúng vài đòn.
"Thúc thúc, bên phải!" Giọng nói non nớt của đứa trẻ nhỏ phá tan sự yên tĩnh, trong lỗ hổng vừa mở ra, hắn nghe thấy được âm thanh.
Ngay khi nắm đấm và băng châm đồng thời ập đến trước mặt, Khang Mại đã chạy về hướng khác.
Trong tích tắc hắn vừa chạy đi, một bóng đen khác trống rỗng xuất hiện, nhào về phía đối phương.
Bóng đen này giống hệt người kia, đối phương hiển nhiên hơi sững sờ, bị bản sao của mình cuốn lấy, không thể ngay lập tức đuổi theo Khang Mại.
Khang Mại trốn vào trong góc thở hổn hển, lúc này người giao đấu với hắn chỉ có một người, nhưng chắc chắn không chỉ có một mình hắn ở đây, băng châm kia chắc chắn là người khác đang điều khiển.
Hiện tại hắn có lẽ bị nhốt trong một không gian độc lập, những người này dự định giết chết hắn ở đây.
Đại lão chắc là nghe thấy tiếng nổ rồi chứ?
Lúc đầu tiếng nổ ở khu dân cư phụ cận chắc hẳn đều nghe thấy, nhất định sẽ được báo cho cục điều tra, người của cục điều tra chắc cũng sẽ rất nhanh đuổi tới.
Hắn chỉ cần cầm cự được thời gian...
Âm thanh bên tai Khang Mại lại biến mất, lúc này hắn vẫn không nghe thấy gì cả.
Bản sao đang kìm chân người kia, nhưng người điều khiển băng châm vẫn đuổi theo không buông, hơn nữa rất nhanh lại xuất hiện một người vác vũ khí nóng hạng nặng, nhắm thẳng vào hắn mà oanh tạc.
Khang Mại trong lòng chửi thầm.
Rốt cuộc những người này là đang làm cái gì vậy! !
Bắt một đứa trẻ con mà bày ra trận chiến lớn như vậy! !
Lần này hắn trốn chỗ nào, đối phương liền oanh chỗ đó, hiện tại hắn xác định suy đoán của mình, hắn quả thật bị nhốt trong một không gian độc lập.
Các kiến trúc xung quanh bị tạc cũng không có người sống sót chạy đến, chứng tỏ những kiến trúc này căn bản không có ai.
"Thúc thúc, ở trên."
"Đằng sau..."
"Phía trước bên phải..."
Mỗi khi đứa trẻ nhỏ mở miệng, hắn liền nghe thấy âm thanh.
Nhưng chỉ cần tiếng của nó biến mất, hắn lại trở thành kẻ điếc.
Khang Mại thật vất vả mới dùng kính vàng chiếu được vào kẻ pháo oanh mình, để bản sao cùng hắn đấu lại, lúc này mới có được chút cơ hội thở dốc.
Lúc này Khang Mại và đứa trẻ nhỏ đang trốn trong một căn phòng trống, Khang Mại đang tìm dược từ trong đạo cụ không gian của mình, để nhanh chóng bôi thuốc cho vết thương trên người.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Khang Mại lau máu trên mặt, hung hăng trừng mắt nhìn đứa trẻ nhỏ.
Đứa trẻ nhỏ co rúm người trong góc, lắp bắp lên tiếng: "Thúc thúc có thể giao con cho bọn họ, bằng không thì chú sẽ chết."
Khang Mại nghe thấy tiếng của đứa trẻ nhỏ vang lên rõ ràng bên tai mình.
Giao ra thì sẽ không phải chết sao?
Đối phương có người có năng lực không gian, có khả năng còn có người chơi có kỹ năng thiên phú chưa lộ diện, hắn giao ra ngược lại càng chết nhanh hơn.
Những người kia rõ ràng là muốn bắt sống đứa trẻ này, hắn mang theo nó, bọn họ ngược lại sẽ e dè.
"Vì sao bọn họ bắt ngươi?"
"Không biết..."
Khang Mại nhíu mày: "Cha mẹ ngươi đâu?"
"Đều chết hết rồi, những người bảo vệ con đều chết hết... Thúc thúc, chú cũng sẽ chết."
Khang Mại giận dữ mắng: "Im miệng! Đồ thiếu điều!"
Đứa trẻ nhỏ: "..."
...
Ngân Tô giẫm lên lớp tuyết dày đến hiện trường, thấy chỉ còn lại chiếc xe đang cháy, đây là xe của Khang Mại.
Trên tuyết có máu và dấu chân lộn xộn, nhưng khi nhìn theo hướng đó, những dấu chân kia lại hư vô biến mất.
[Không gian phục khắc mở ra] [Kỹ năng đồng hồ cát của Điệt gia mở ra] [Kỹ năng thế giới tĩnh lặng của Điệt gia mở ra] [Kỹ năng điểm nóng lần theo dấu vết của Điệt gia mở ra] Ngân Tô: "..."
Đây là đang làm cái gì vậy! !
Vì sao Điệt gia lại có nhiều kỹ năng trong một không gian vậy! ! Đồ Long đâu! !
Ngân Tô đi đến nơi dấu chân biến mất, đưa tay lung lay phía trước, những bông tuyết bay lả tả từ giữa các ngón tay nàng rơi xuống.
...
...
Trên sân thượng của một cao ốc ở đằng xa, có người dùng kính viễn vọng quan sát biến hóa trong khu phố, thấy có người xuất hiện, lập tức nói với người bên cạnh: "Có người xuất hiện... Là một nam nhân, hắn dừng ở hiện trường sự cố, không biết đang nhìn cái gì."
"Phát hiện xe của cục điều tra, khoảng một phút nữa sẽ đến hiện trường."
"...Nam nhân kia không thấy."
Người quan sát nhìn quanh một vòng, đều không phát hiện ra người nam nhân vừa nãy.
"Vừa nãy còn ở đây..."
Đường cái bên kia coi như trống trải, thời gian ngắn như vậy, nếu như hắn rời đi bình thường, không thể nhanh như vậy đã mất dấu vết.
Hoặc là hắn còn ở nguyên chỗ, hoặc là chính là hắn dùng kỹ năng/đạo cụ rời đi.
Không tìm thấy người đàn ông biến mất kia, mà lúc này xe của cục điều tra ngày càng đến gần, "Đội người của cục điều tra sắp tới rồi, bọn họ đã xong chưa?"
Một giọng nói khác vang lên: "Người đàn ông kia bên cạnh mục tiêu mang không ít đạo cụ, bọn họ vẫn chưa bắt được người, đi chặn người của cục điều tra trước đi, để bọn họ tranh thủ thời gian."
"Đồ đáng ghét!"
Có người tức giận bỏ đi.
...
...
Trong không gian phục khắc, một cô gái còn trẻ tuổi đang ngồi xổm trong góc, bên cạnh còn có một thanh niên đang đứng.
Sắc mặt cô gái có chút tái nhợt, phàn nàn: "Sao bọn họ lại phế vật như vậy, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa giải quyết được."
Thanh niên tay đang cầm một chiếc đồng hồ cát màu vàng, cát mịn đang chậm rãi chảy từ ngăn trên xuống ngăn dưới, nhưng tốc độ chảy không giống bình thường, quá chậm.
Thanh niên nhíu mày nhìn chiếc đồng hồ cát trên tay: "Người đàn ông kia có chút khó đối phó."
"Thật là phế vật..." Cô gái còn chưa nói xong, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, "Có người vào rồi!"
Thanh niên kinh ngạc: "Cái gì?"
"Có người..." Mặt cô gái trong nháy mắt trắng bệch, "Có người phá tan không gian của ta rồi... Không đúng, ta cảm giác như bị cắn nuốt một bộ phận!"
Giọng cô gái có chút run rẩy, trong lòng cô vừa rồi sinh ra vô số sự lạnh lẽo và sợ hãi.
Người kia tựa hồ chỉ muốn tiến vào, cho nên kết thúc quá trình thôn phệ, bằng không toàn bộ không gian của nàng sẽ bị thôn phệ hết...
Cô gái thở phào, trước hết bù đắp không gian, nhưng cảm thấy toàn bộ không gian rõ ràng đã thu nhỏ lại.
Có người không chỉ xé mở không gian của nàng, còn tiện thể thôn phệ một bộ phận... Người đến cũng có kỹ năng không gian? Hay là kỹ năng khắc chế kỹ năng không gian?
Thanh niên nhíu mày, cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho những người khác, nói cho họ có người thân phận không rõ đã đến, bảo bọn họ nhanh chóng giải quyết.
Không gian không trụ được quá lâu.
Mặc dù tốc độ dòng chảy trong không gian chậm hơn so với bên ngoài, nhưng cũng không thể so với kiểu trong game đi vào mấy ngày ra vẫn chỉ là một giây đồng hồ.
Người của cục điều tra bên ngoài đến thì càng thêm phiền phức.
Lúc này, Ngân Tô đang cầm ống thép đứng trên con đường trống trải, rõ ràng các cao ốc phía trước không xa đang sụp đổ, nhưng nàng lại không nghe thấy nửa điểm âm thanh nào.
Đây chính là tác dụng của thế giới tĩnh lặng kia.
Có gió tuyết từ hướng cao ốc sụp đổ thổi đến, mắt thường có thể thấy trong gió tràn đầy sát khí.
Tóc quái hình thành vòng bảo hộ trước mặt Ngân Tô, ngăn cản những cơn gió tuyết kia, Ngân Tô đi về phía khu vực cao ốc sụp đổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận