Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 207: Hiện thực chợ đen đấu giá (length: 7797)

Ngân Tô bóp lấy tóc quái, hung tợn uy hiếp: "Ngươi còn dám loạn động, ta liền chơi chết ngươi!"
Tóc quái ở trong tóc nàng lăn lộn khóc lóc om sòm, vô số đầu tóc muốn xông ra ngoài, còn không ngừng truyền đạt tiếng gào thét của nó cho Ngân Tô: Bên ngoài nhiều điểm tâm nhỏ như vậy, tại sao không cho ta ăn! ! Bọn họ đâu có quan hệ gì với ngươi, để ta ăn bọn họ! ! Cho ta đi! ! Ta muốn đi! !
Ngân Tô gắt gao bóp lấy nó, cười lạnh một tiếng: "Kia là thứ ngươi có thể ăn sao?"
Đồng loại đáng yêu đang nhảy nhót tưng bừng của nàng, là thứ tiểu quái vật này có thể tùy tiện dòm ngó sao! !
Ngân Tô rất bảo vệ đồng loại nên kiên quyết không cho phép tóc quái ăn bậy.
Tóc quái tỏ vẻ không hiểu, tiếp tục gào thét: Vì sao không thể! ! Bọn họ tùy tiện đi bên ngoài, không phải là vật không có chủ, ai cướp được chính là của người đó! ! Ta muốn ta muốn ta muốn! !
Ngân Tô: "..." Đi ở bên ngoài là vật không có chủ? Ngươi sao có thể nghĩ như vậy?
Ngân Tô lười tranh cãi vấn đề logic không thông giữa con người và quái vật, chỉ âm trầm uy hiếp nó, dám tùy tiện ăn điểm tâm nhỏ, trước hết sẽ biến nó thành điểm tâm nhỏ.
Tóc quái ỷ mình là triệu hồi ra, rõ ràng không cảm thấy Ngân Tô dám tùy tiện biến nó thành điểm tâm nhỏ, tiếp tục làm ầm ĩ đòi ăn cơm.
Ngân Tô ha ha một tiếng, vô tình nói: "Ta còn có thể đổi một con."
Triệu hồi là kỹ năng, không phải đạo cụ, không phải dùng một lần là hết.
Không đổi thì sẽ chơi chết, không thì có thể tiếp tục triệu hồi con khác...
Ngân Tô tựa hồ nghĩ ra một ý kiến hay tuyệt vời, nhịn không được cười lên: "Vừa hay ta còn có bạn bè cũng rất đói, nó cũng không kén ăn, thích mấy loại tiểu quái vật như ngươi. Chờ ngươi không còn, ta lại triệu hồi một con mới..."
Như vậy nàng còn không cần từ bỏ ngày nghỉ của mình để tìm kiếm lương thực trong cung điện... Quả thực là hoàn mỹ! ! Ha ha ha! !
Nghĩ tới đây, nụ cười của Ngân Tô càng trở nên quái dị.
Chứng kiến cảnh Ngân Tô cho bạn bè vô hình ăn một cách hoành tráng, tóc quái: "..."
Tóc quái an phận xuống, không còn giày vò.
Ngân Tô còn có chút tiếc: "Sao ngươi không tiếp tục nữa?"
Tóc quái: "..."
Tóc quái ngụy trang thành tóc của Ngân Tô giấu đi, giả vờ như mình không tồn tại.
...
...
Ngân Tô gặp xong Giang Kỳ, vẫn có tâm trạng đi quán trà sữa làm thêm. Mặc dù nàng tạm thời không thiếu tiền, nhưng việc duy trì cuộc sống của một người bình thường sẽ khiến nàng có một loại cảm giác chân thực rằng mình đang sống ở thế giới thực.
Chủ yếu là một trải nghiệm cuộc sống!
Làm thêm xong, Ngân Tô uống ly trà sữa miễn phí trong quán về nhà.
Lần này nàng có 13 ngày nghỉ, chắc là gộp chung với lần trước chưa dùng hết.
Có được gần nửa tháng nghỉ phép, nàng rất vui vẻ.
Nhưng trong vui vẻ lại có chút sầu muộn, khẩu phần ăn ở cung điện thì phải làm sao...
Lần trước vất vả lắm mới tìm được một chỗ ô nhiễm không rõ thực hư, kết quả quay đầu thì không có nữa.
Ngân Tô mua một đống đồ ăn vặt về đến nhà, ngồi phịch trên ghế sô pha vừa ăn vừa lướt thương thành, mua sắm xong lại mở diễn đàn lên bắt đầu lướt bài, luôn cập nhật kiến thức mới.
Tóc quái đã từ trên người nàng xuống, chiếm hết sàn nhà, vách tường, thậm chí cả trần nhà cũng không tha, từng sợi tóc rũ xuống, trang trí cả căn phòng trông như một cái hang động yêu tinh.
Nếu có người ngoài đến xem, Ngân Tô giống như đang ngồi giữa một đống đầu tóc, khung cảnh này đừng nói là ghê rợn.
Tóc quái thấy Ngân Tô không để ý mình, lại thấy nàng ăn đồ ăn vặt hoa hoa lục lục đến say sưa, liền duỗi ra một lọn tóc từ trong túi đồ ăn vặt móc ra một miếng khoai tây chiên.
Miếng đầu tiên còn chưa kịp nếm vị thì đã hết, nó vội vàng móc thêm vài miếng... Hương vị có chút lạ, cái này có món gì ngon chứ?
Nhưng mà thấy Ngân Tô ăn ngon đến mê say...
Lại ăn một miếng nữa xem sao!
Vẫn hơi quái, căn bản không ngon!
Lại ăn một miếng nữa thử xem...
Tóc quái ăn được vài miếng thì dường như chấp nhận cái hương vị kỳ lạ đó, mấy lọn tóc thay phiên nhau gắp, một túi khoai tây chiên của Ngân Tô còn chưa ăn được mấy miếng đã thấy đáy.
Ngân Tô: "..."
Dù sao thì cũng còn hơn là ăn thịt người.
Ngân Tô hào phóng chia sẻ đồ ăn vặt cho tóc quái.
Tóc quái lúc đầu rất ghét bỏ, nhưng càng ăn càng nghiện, rất nhanh liền lấy hết toàn bộ đồ ăn vặt Ngân Tô đã mua, một lọn tóc ôm một gói.
Ngân Tô không thèm nhìn, nằm trên ghế sô pha tiếp tục lướt diễn đàn.
Thấy trên diễn đàn lại có bài nói về vụ án người bị nhận ra ở thế giới hiện thực, nàng cảm thấy mình cũng cần phải thay đổi một chút...
Ngân Tô lập tức lên diễn đàn tìm kiếm xem có đạo cụ nào thay đổi dung mạo không.
Đáng tiếc là những thứ tìm được cũng không có tác dụng lớn.
Thế là Ngân Tô lại đi tìm công cụ tìm kiếm Khang lão tấm.
Khang lão tấm: "Đạo cụ thay đổi dung mạo? Đạo cụ này rất hiếm, có thể phải xem bên chợ đen đấu giá hội có hay không. Ngươi muốn sao?"
Đạo cụ có thể thay đổi dung mạo chính là vật tốt để che giấu thân phận, giết người cướp của.
Khang Mại nghĩ tới thân phận của đại lão 0101, bây giờ thế lực khắp nơi đều đang theo dõi nàng, hắn cảm thấy nàng rất cần thứ này.
Ngân Tô: "Ừ ừ ừ."
Khang Mại như thể nhìn thấy bộ dáng gật đầu liên tục của Ngân Tô.
Ngân Tô ừ xong, mới hỏi: "Chợ đen đấu giá là cái gì?"
Sao cứ mỗi khi nàng học xong thì lập tức lại xuất hiện một từ mới thế này! ! Không học hết là sao! !
Khang Mại: "..."
Khang Mại kiên nhẫn giải thích: "Thì tương đương với buổi đấu giá offline, ông chủ đứng sau là nhị công hội Ti thu chi thần, cũng giống như đấu giá hội bình thường, chỉ là vật đấu giá của họ là đạo cụ trong game."
Những đạo cụ hiếm có đứng đầu, trong hội đấu giá, thường có thể đấu giá được một mức giá trên trời.
Gần đây không có hội đấu giá nào, nhưng Khang Mại dường như có mối quen biết nào đó, "Nếu ngươi thực sự muốn, ta có thể giúp ngươi hỏi thử."
"Được."
Ngân Tô vốn tưởng việc này phải chờ một thời gian, ai ngờ đêm đến Khang Mại đã gửi tin, nói là bên hội đấu giá vừa hay có một đạo cụ liên quan, nhưng mà là đạo cụ cấp S, giá khởi điểm là 2 triệu điểm tích lũy.
Quỷ nghèo Ngân Tô đến cả số lẻ cũng không có: "..."
Đạo cụ cấp S đáng giá đến vậy sao?
Khang Mại nghe Ngân Tô im lặng, đoán là nàng không đủ điểm tích lũy, bèn nhắc nhở: "Cũng có thể dùng đạo cụ để giao dịch."
Trước đó đã nói điểm tích lũy rất hữu ích, bảo nàng đừng lãng phí, nàng không chịu nghe... Giờ thì biết đau vì không có điểm tích lũy rồi chứ gì! ?
Ngân Tô đang ỉu xìu bỗng nhiên tỉnh táo ngay: "Thật vậy sao?"
"Ừ, có thể đổi đạo cụ tương đương giá trị."
Ngân Tô mở bảng cá nhân ra, trên kệ đạo cụ của nàng không ít, mà đều là đạo cụ cấp S, có những thứ nàng cũng không dùng đến...
Một đạo cụ đang bám bụi ở cột đạo cụ, và một đạo cụ hữu ích, cần thiết tùy thời đối với nàng, không cần nghĩ cũng biết phải chọn cái nào.
Ngân Tô hào hứng hỏi: "Vậy bây giờ có thể trực tiếp giao dịch không? Hay phải chờ đến hội đấu giá của họ?"
Khang Mại nói: "Đạo cụ này đã được đưa vào danh sách đấu giá lần tới của họ rồi, cho nên phải đợi đến hội đấu giá."
Ngân Tô: "..."
Thôi vậy.
Ngân Tô hỏi Khang Mại hội đấu giá được tổ chức ở đâu, nhưng đáng tiếc Khang Mại nói bên hội đấu giá vẫn chưa xác định địa điểm, đợi khi nào có tin sẽ thông báo cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận