Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 300: Hiện thực không tốn điểm tích lũy (length: 8239)

Nhưng những tích lũy này lại không thuộc về một người, muốn sử dụng cũng phải cân nhắc một chút.
Ngay cả cục điều tra, điểm tích lũy có thể dùng cũng có hạn.
Người bên cạnh đáp: "Đã xin phép trong cục rồi, cứ tiếp tục."
"Thứ này rốt cuộc có tác dụng gì còn chưa rõ, tốn nhiều điểm tích lũy để mua vậy, có ổn không?"
"Đạo cụ đặc thù từ phó bản t·ử vong rớt ra, thứ này giá trị không thấp đâu."
"... Vậy ta tiếp tục nhé?"
"Tiếp tục đi."
...
Phòng 508.
Hôm nay Bạch Lương Dịch vốn chỉ đến xem buổi quay một loại dược tề hồi phục cấp bậc tương đối cao, quay xong định ngó nghiêng buổi đấu giá đạo cụ cấp S rồi sẽ đi, không ngờ lại thấy một món đạo cụ thế này.
Sau khi xin ý kiến hội trưởng, Bạch Lương Dịch cũng nhập bọn tranh giành.
Nhưng nhìn điểm tích lũy càng lúc càng cao, Bạch Lương Dịch hơi không dám tiếp tục nữa.
Công hội vừa mới tiêu hao một khoản lớn điểm tích lũy, hiện giờ trong tài khoản của công hội không còn bao nhiêu.
Hắn sợ hội trưởng không chi ra nổi nhiều điểm tích lũy thế, bị đấu giá hội cho vào sổ đen mất.
Sau khi xin ý kiến lần nữa, hội trưởng bảo hắn cứ tiếp tục, nếu vượt quá 5 triệu thì thôi.
Bạch Lương Dịch thở dài, thế là hết duyên thật rồi.
...
...
Chuyện tương tự xảy ra ở các phòng khác.
Hôm nay có không ít thành viên công hội có mặt.
Đấu giá hội Tụ Bảo Hiên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài món đồ mới lạ, các công hội khác đều sẽ kêu thành viên công hội đến xem.
Coi như không có ý định mua đồ thì vẫn mở mang được tầm mắt, đồng thời thu thập chút tin tức về đạo cụ.
Khi giá vượt quá 5,5 triệu, có không ít người đã bỏ cuộc, do chưa hiểu rõ hoàn toàn tác dụng của tinh thạch, có lẽ họ thấy tỉ lệ giữa chi phí và hiệu quả không cao.
5,5 triệu hoàn toàn có thể mua được một món đạo cụ cấp S thượng hạng.
Về sau, giá cả tăng chậm lại.
Ngân Tô rất kiên nhẫn nhìn giá từ từ leo lên, tiết kiệm được chút nào hay chút nấy, nàng còn muốn để dành tiền đi dạo thương thành nữa.
"Cái giá này cao quá." Đến cả Khang Mại là người hiểu rõ thuộc tính tinh thạch hơn những người chơi khác còn thấy tỉ lệ giữa chi phí và hiệu quả không cao, "Đây là một viên thuộc tính tinh thạch, ngươi cũng chưa chắc đã dùng được."
"Biết đâu dùng được thì sao?" Hiện giờ nàng cũng chỉ suy đoán về thuộc tính tinh thạch mà thôi, món đồ này phải cầm về tay mới biết được thông tin cụ thể.
Ngân Tô chống cằm, lơ đãng nói: "Hơn nữa, sau hôm nay, tin tức sẽ lan ra, dù ta không dùng được, biết đâu còn có thể sang tay kiếm chút phí."
Khang Mại: "..."
Khang Mại nhìn người vẫn đang tranh mua... Có vẻ thật sự có khả năng thực hiện đó.
...
...
Phòng 219.
Thanh niên giẫm lên đầu người đàn ông, vẻ mặt còn điên cuồng hơn lúc nãy, không ngừng tăng giá theo một phòng trong đó.
[219-563 vạn] [305-564 vạn] [412-565 vạn] Người phòng 412, giằng co thêm hai vòng nữa liền không tăng giá.
Cuối cùng chỉ còn Ngân Tô và phòng 219.
Thanh niên phòng 219 lúc này như con khỉ náo loạn khắp phòng, cười một cách đáng sợ, "Hôm nay ta nhất định phải mua được thứ này, phòng 305 đừng hòng tranh với ta."
"Đàm tiên sinh, không... không thể tăng thêm nữa." Người đàn ông nằm bẹp trên sàn khóc không ra nước mắt, nghẹn ngào gào thét.
Không có điểm tích lũy! Bọn họ không có điểm tích lũy đâu! !
Sẽ bị người đấu giá hội lôi ra đó! !
"Câm miệng! Đồ bỏ đi!" Đàm tiên sinh giận dữ mắng một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu như dân cờ bạc tiếp tục tăng giá.
[305-582 vạn] Đàm tiên sinh thấy phòng 305 tăng giá, vội vàng đuổi theo, giá cả nhanh chóng leo lên 599 vạn.
Đàm tiên sinh còn muốn tiếp tục, ngoài phòng bỗng tiến vào một người, tóm lấy tay Đàm tiên sinh đang chuẩn bị tăng giá, kéo ngược ra sau rồi ấn xuống bàn bên cạnh, "Đàm Hươu, ta bảo ngươi đến làm gì? Để ngươi đến đây tranh đấu với người khác hả? Ta vừa mới ra ngoài một lát, ngươi liền bày trò phá rối? Ngày nào cũng thế, chẳng cái nào làm cho người ta yên lòng."
Đàm Hươu a a kêu loạn vài tiếng, giãy giụa nửa ngày vẫn không thoát ra được, chỉ có thể gào lên: "Thả ta ra, liên quan gì đến ngươi! !"
Người tới nắm lấy đầu Đàm Hươu, nện thẳng vào tường, liên tục nện gần mười cái mới dừng.
Tường trắng tinh bị nhuộm đỏ, m·á·u tươi theo tường chảy xuống gương mặt Đàm Hươu.
Người đàn ông nằm bẹp dưới sàn lén nhìn sang bên kia.
Người nắm Đàm Hươu là một thanh niên mặc áo khoác đen, mũ áo che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa dưới.
Thanh niên hơi ngước mắt lên, để lộ khuôn mặt dưới mũ trùm, trong đôi mắt đen có chút giận dữ.
Trong miệng hắn ngậm một cây kẹo mút, trên mặt có một hình xăm kỳ quái -- hình gấu con hoạt hình.
Dáng vẻ thanh niên ngược lại rất thanh tú, nhưng đi cùng với hình xăm kỳ quái kia, và hành vi thô bạo vừa rồi của hắn thì lại không có vẻ thanh tú đó nữa.
Thanh niên nắm lấy đầu Đàm Hươu kéo ngược ra sau, "Bình tĩnh chưa?"
Đàm Hươu đầy đầu m·á·u, không biết có phải bị nện đến tỉnh không, cuối cùng không nổi điên nữa, im lặng.
Thanh niên ném hắn sang một bên, răng rắc cắn nát cây kẹo mút trong miệng, ra sức nhai nhai, "Tao thấy mày chỉ có thể ngồi tù, thả ra là gây chuyện! A... Đm, đúng là không phải giấy vệ sinh mà ngày nào cũng để tao lau đ·í·t!"
Thanh niên càu nhàu một hồi, cuối cùng lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, ném trước mặt Đàm Hươu, "Đi g·i·ế·t người ở phía trên."
Đàm Hươu vươn tay bắt lấy tờ giấy rơi trên sàn, thành thật: "Dạ."
"Đồ vật bảo ngươi đi mua đâu?"
"Phó... tiên sinh, ở chỗ tôi ạ." Người đàn ông vẫn đang nằm dưới sàn lập tức đưa hai tay nâng một cái hộp đến trước mặt thanh niên.
Thanh niên nhận lấy hộp, mở ra nhìn một chút, cái "ba" đóng lại, nói với người đàn ông: "Làm xong việc thì mang hắn về cho ta."
"... Vâng."
Thanh niên rời khỏi phòng.
Đàm Hươu che cái trán đang không ngừng chảy m·á·u, căm hờn nhìn chằm chằm vào người đàn ông, "C·h·ó săn!"
Người đàn ông: "..."
Người đàn ông cúi đầu xuống không nói.
Có lẽ Đàm Hươu cảm thấy người đàn ông coi thường mình, nhấc chân đạp bay người đàn ông, sau đó lôi hết đồ trên bàn xuống đất, nổi điên giẫm nát tất cả mọi thứ.
Chờ hắn xả xong, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đấu giá đã kết thúc, người đấu giá đều rời đi hết rồi, màn hình lớn hiện lên người thắng cuối cùng -- 305.
Đàm Hươu trừng mắt nhìn màn hình hồi lâu, cuối cùng nhếch môi cười, tự tay đỡ người đàn ông dưới góc tường dậy, "Đi thôi, chúng ta đi g·i·ế·t người."
Người đàn ông run lên, nhưng cũng đành phải nhờ Đàm Hươu đỡ dậy, cho rằng hắn vẫn còn để ý đến người ở phòng 305: "Đàm tiên sinh, không được gây chuyện ở hội đấu giá..."
Đàm Hươu chìa tờ giấy dính m·á·u ra: "Không phải là thằng c·h·ó vừa sủa cho chúng ta danh sách sao, đương nhiên là đi g·i·ế·t chúng rồi."
Người đàn ông: "..."
Sao lúc Phó tiên sinh ở đây, ngươi không gọi hắn là c·h·ó?
...
...
Hỉ Ngô tự mình dẫn Ngân Tô vào phòng thẩm định đạo cụ lúc trước, Khang Mại ở bên ngoài thao tác chuyển khoản.
Đến số tiền là 910 vạn điểm tích lũy.
Tiêu 910 vạn điểm tích lũy.
Còn lại 0 điểm tích lũy.
Ừm, tương đương với không tốn điểm tích lũy.
Khang Mại cảm thấy Ngân Tô chắc chắn không có thờ thần tài, không giữ được tiền.
Ngân Tô từ trong phòng bước ra, Hỉ Ngô đi sau lưng nàng, trên mặt nở nụ cười, tuy giao dịch với Ngân Tô không lời, nhưng hai món đạo cụ hôm nay bán được đều rất có lời.
Vậy cũng coi như là kiếm được tiền của nàng!
Ngân Tô dùng đạo cụ không cần đổi được đạo cụ mình thích cũng rất hài lòng.
-- Hoan nghênh đến địa ngục của ta -- Tháng này đã qua hơn nửa, mọi người có nguyệt phiếu thì cho Tô Tô nhé ~ Chương tiết ý nghĩa [đọc tệ 520] hoạt động rút ra:
【Không vui sao?】 Nghiễn Lê Hoa Mưa Hiểu Hàn Yên 【Đang làm gì nàng thế?】Thư i..
Bạn cần đăng nhập để bình luận