Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 842: Hiện thực có người thông quan (length: 8295)

Vòng vây đám người bên cạnh xe dần dần tản ra, cửa xe buýt cuối cùng cũng khó khăn đóng lại.
Sau khi tất cả cửa xe đóng lại, Ninh Phồn đã thấy có người ở phía trước xe buýt mở một lối đi, đây là muốn trực tiếp truyền tống ra ngoài. . .
Cũng phải, cục điều tra sao có thể không có người chơi có kỹ năng không gian.
Hai chiếc xe buýt chở đầy người nhanh chóng biến mất trong đường hầm, nhưng lối đi không đóng lại, phía đối diện mở ra mười chiếc xe trống, sau đó lối đi mới hoàn toàn đóng lại.
Ninh Phồn không có ý định rời đi, nàng tiếp tục đi về phía đội chữa bệnh, có không ít người đang trị liệu ở chỗ đội chữa bệnh này. Chỉ cần đến gần thôi cũng đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, thương binh thậm chí ngay cả chỗ ngồi thoải mái cũng không có, họ ngồi trên mặt đất, hoặc là trực tiếp nằm xuống.
Ninh Phồn không cần trị liệu, nàng đi lấy chút đồ ăn, cùng những người chơi khác ở lại ngồi một bên ăn gì đó bổ sung thể lực chờ cục điều tra phân phó nhiệm vụ.
Thiên Tuyển quan chỉ huy cũng tới đây, "Người của chúng ta đi vào, trừ ta và ngươi ra, cũng chỉ còn lại hai người, nhiệm vụ của chúng ta đều chưa hoàn thành."
Đầu ngón tay Ninh Phồn hơi run lên, "Nhiệm vụ tìm kiếm cứu người ở bên kia còn tiếp tục sao?"
Thiên Tuyển quan chỉ huy lắc đầu: "Tình huống con quái vật kia không rõ, còn có đồng nhân...Có lẽ tạm thời sẽ từ bỏ tìm kiếm cứu người ở khu vực đó."
Đồng nhân...
Ninh Phồn đột nhiên đứng dậy, "Người phụ trách ở đây chẳng lẽ là vị đội trưởng Mâu kia?"
"Hình như là..." Thiên Tuyển quan chỉ huy bị Ninh Phồn làm giật mình: "Sao vậy? Ngươi quen biết hắn sao?"
Ninh Phồn không trả lời, quay người đi ra ngoài.
Căn cứ tạm thời cũng không lớn, chỉ chiếm khu vực ở ngay cửa lớn trường học, phía sau dùng tường đất bao quanh, nhưng vẫn có thể thấy sương trắng bên ngoài tường đất.
Ninh Phồn rất nhanh đã tìm được Mâu Bạch Ngự, hắn đang chuẩn bị dẫn đội ra ngoài.
"Đội trưởng Mâu."
Mâu Bạch Ngự nghe thấy có người gọi mình, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy là một gương mặt xa lạ: "Có chuyện gì sao?"
"Đồng nhân..."
"Đợi một lát."
Máy truyền tin đặc chế trong tay Mâu Bạch Ngự vang lên, hắn xoay người sang chỗ khác kết nối, không nói gì, nhưng sắc mặt càng ngày càng nặng nề.
"Đội Mâu, sao vậy?"
"Có người thông quan nhà máy đồng nhân."
Trong Sơn Lộc huyện bị sương trắng bao phủ, không nhìn thấy thông báo toàn cầu, tin tức là từ bên ngoài truyền vào.
Những người xung quanh nghe được tin tức này, sắc mặt đều vui mừng: "Đây là chuyện tốt mà..."
Không đúng...
Có người thông quan nhà máy đồng nhân, tại sao khu ô nhiễm không biến mất?
Sơn Lộc huyện vẫn bị sương trắng bao phủ.
"Người thông quan là ai vậy? Vẫn là 0101 sao?"
Ninh Phồn nghe thấy '0101', sắc mặt biến đổi, nhưng rất nhanh đè xuống, không để người khác nhìn ra sự khác thường.
Lực chú ý của Mâu Bạch Ngự không đặt ở người Ninh Phồn, tự nhiên là không phát hiện ra.
"Không phải, là 0001." Mâu Bạch Ngự biết 0234 cũng là 0101, nên lúc này hắn cảm thấy đây cũng là một cái áo choàng của đại lão kia, nhưng chuyện này thuộc về cơ mật.
"0001? Người chơi Closed Beta đầu tiên tiến vào game sao? Trời ơi..."
"Vậy chẳng phải trong nước chúng ta đã có ba người chơi Closed Beta rồi sao? Đây là một chuyện vô cùng tốt!!"
Trong lòng Ninh Phồn dâng lên vô số dấu chấm hỏi, 0001? Chắc chắn không phải nghe nhầm sao? Mà còn... Vị đại lão kia rõ ràng là dùng ống thép màu hồng mà!!
Đại lão đều thích màu hồng sao? Thế nhưng lại là ống thép... Cũng không thể nào là bắt chước được chứ?
Ninh Phồn cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.
"Nữ sĩ... Nữ sĩ?"
Ninh Phồn hoàn hồn, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mâu Bạch Ngự.
Mâu Bạch Ngự ôn hòa hỏi: "Cô có chuyện gì không?"
"Ta..."
"Đội Mâu, phải lên đường!" Có người hô ở đằng xa.
Ninh Phồn không muốn lộ chuyện mình thông quan phó bản tử vong, chuyện này quá nguy hiểm... Thịnh Thải Y ồn ào chính là một ví dụ rất tốt.
Nàng hít một hơi, quyết định chỉ nói vấn đề đồng nhân, "Ta đoán nguyên nhân đồng nhân sẽ động là bởi vì chúng ta cho bọn chúng khả năng động, chỉ cần chúng ta nhận định đồng nhân là vật chết, bọn chúng sẽ không bị kích hoạt. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta, vẫn chưa kịp chứng thực."
Máy truyền tin của Mâu Bạch Ngự tựa hồ có tin mới, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Phồn, ánh mắt có chút thay đổi.
Ninh Phồn lùi lại một bước, trong lòng cảnh giác lên.
Mâu Bạch Ngự chậm rãi thốt ra mấy chữ: "Đồng nhân sẽ không phục sinh."
Trái tim Ninh Phồn loạn nhịp cả lên.
Đây là quy tắc phó bản.
Câu vừa rồi nàng nói sao có thể tổng kết ra mấy chữ này, là có người nói cho hắn biết...
Trong số người sống sót có người của cục điều tra?
Ninh Phồn có chút hối hận, sớm biết bọn họ có người, nàng đã không ló mặt ra, bị người phát hiện, nàng sẽ phải đối diện với những điều không biết.
Mâu Bạch Ngự cũng không nói thêm gì, "Cám ơn nhắc nhở của cô, cô chú ý an toàn." Sau đó nhanh chóng rời đi.
Ninh Phồn nhìn người đi xa, có chút thở phào.
Nàng cũng không muốn lộ diện, nhưng nàng không muốn nhìn mọi người chết...
Nhưng ai là người đã báo tin này cho cục điều tra, là đại lão? Phong Trường Đình? Hay là Thẩm Thập Cửu?
Đại lão thật sự không phải là 0101 sao?
...
...
Ngân Tô không biết lần này mình có bị truyền đến một nơi khác giống Quý không, hay sẽ trở về nơi nàng bắt đầu trò chơi.
Khi vào game, nàng đang ở trên xe buýt, bên ngoài còn có quái vật, tình cảnh không được tốt lắm...
Cho nên Ngân Tô đã chuẩn bị xong, có thể ngay lập tức phản ứng sau khi xuống game.
Nhưng mà nàng không xuất hiện ở trên xe buýt, vừa mở mắt đã thấy bốn phía đều là sương trắng, không thấy rõ gì cả.
Yên tĩnh, âm u, quỷ dị...
Không biết từ đâu thổi đến một trận gió lạnh, sương trắng dần dần tan đi.
Khung cảnh bốn phía dần dần hiện rõ.
Ngói vỡ rơi xuống, rêu xanh bám đầy tường.
Cỏ hoang mọc ra từ những phiến đá nứt, đồ vật bằng đồng cũ kỹ có thể thấy ở khắp mọi nơi...
Đây là... thôn Đồng Nhân?
Nơi này giống y hệt thôn Đồng Nhân mà trước kia nàng xem trong video của những người thích thám hiểm trên blog.
Ngân Tô sờ máy truyền tin cài ở cổ áo, hình như nó đã mất tác dụng, không thể liên lạc được với những người khác, không biết là do nguyên nhân khoảng cách hay do nơi này che khuất tín hiệu của máy truyền tin.
Ngân Tô nghĩ một lát, lấy điện thoại di động ra gửi một tin đi, sau đó mới bắt đầu thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Trong thôn hoang vắng yên ắng, bên tai chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của nàng.
Ngân Tô đang đứng ở nơi tập trung nhà dân, bốn phía đều là nhà, con đường rộng lớn trải đầy phiến đá.
Ngân Tô đá hòn đá dưới đất, hòn đá va vào bức tường đối diện, rồi rơi vào bụi cỏ.
Bụi cỏ 'xào xạc' hai tiếng, rồi không có động tĩnh gì nữa.
Ngân Tô đá hòn đá theo các hướng khác nhau, sau khi không có động tĩnh gì, nàng quan sát hoàn cảnh xung quanh, lúc này mới bước chân lên phía trước.
Nàng nhớ rõ phía trước cách đó không xa chính là nhà của Trương Tuyền.
Trong toàn thôn không có sinh vật nào khác, bên tai chỉ có tiếng vang rất nhỏ do bước chân của nàng tạo ra.
Ngân Tô rất nhanh tìm được căn nhà giống với video, tường viện đã hoàn toàn đổ sập, phế tích dây leo bao phủ.
Căn nhà trong viện vẫn còn, nhưng mà cũng đã sập một phần, chỗ còn lại thì hoặc là nóc nhà không còn, hoặc là lung lay sắp đổ.
Nhà của Trương Tuyền có diện tích không nhỏ, vẫn còn lờ mờ thấy một vài công cụ bằng đồng.
Ngân Tô dạo một vòng, cuối cùng dừng lại ở trước một cái giếng nước trong góc viện.
Trên giếng nước đè một tảng đá lớn, cỏ hoang bốn phía tràn lan, che kín giếng nước.
Nàng biết nơi này có giếng nước là vì những người thích thám hiểm trên blog giới thiệu qua, nhưng mà trong video giếng nước không có tảng đá lớn này đè, xung quanh cũng không có nhiều cỏ hoang như thế này.
——Hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Các bảo bối, ném cho một phiếu cuối tháng nhé ~~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận