Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1149: Hiện thực phối hợp điều tra (length: 8204)

Ngân Tô mở văn kiện kia ra, là tài liệu liên quan đến Mẫn Húc.
Gia cảnh Mẫn Húc không được tốt lắm, nhưng hắn rất thông minh, từ nhỏ đã được người ta khen là thiên tài, về sau hắn chọn nhập ngũ tham gia quân đội, lý lịch liền dần dần trở nên sáng sủa hơn.
Nhưng để đi đến được vị trí hiện tại, cũng phải trả giá rất nhiều.
Nghiêm Nguyên Thanh bên cạnh lướt qua quá trình một chút, trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Mẫn Húc, ngươi bắt đầu tiếp xúc với ác mộng giáng lâm từ khi nào?"
Mẫn Húc nhấc mí mắt, nhìn Nghiêm Nguyên Thanh một cái, "Ta sẽ không nói gì hết."
Nghiêm Nguyên Thanh từng thẩm vấn những người của ác mộng giáng lâm, biết những người này khó chơi thế nào, lúc này cũng bình tĩnh nói: "Mẫn Húc tiên sinh, tất cả mọi người đều là người quen, ngươi không nghĩ rằng chúng ta sẽ dùng những thủ đoạn mạnh tay hơn sao?"
Mẫn Húc không hề có bất kỳ dấu hiệu hợp tác nào: "Vậy ngươi cứ dùng đi."
Ngân Tô không nghe cuộc đối thoại của hai người, vẫn đang xem tài liệu của Mẫn Húc.
Phía trước là thông tin của Mẫn Húc, còn phía sau lại là các thông tin liên quan đến người nhà của hắn.
Vợ Mẫn Húc mất sớm vì b·ệ·n·h, để lại hai cô con gái, một mình hắn nuôi dưỡng con cái khôn lớn, bây giờ các con đã lập gia đình, con gái làm trong cơ quan nhà nước, con trai không theo con đường này, chỉ làm giáo viên đại học.
Con trai Mẫn Húc kết hôn muộn, đến giờ vẫn chưa có con.
Nhưng cô con gái Mẫn Ngôn Quân của hắn đã có một bé gái sáu tuổi.
Bốn năm trước, Mẫn Ngôn Quân cùng con gái trên đường về nhà thì gặp tai nạn giao thông liên hoàn, hai người được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng mẹ con không sao cả, rất nhanh liền xuất viện.
Ngân Tô lật lại trang trước, thời gian Mẫn Húc tiến vào trò chơi trở thành người chơi, là không lâu sau khi mẹ con Mẫn Ngôn Quân gặp tai nạn xe cộ.
Ngân Tô còn nhìn thấy một giấy chứng t·ử, đó là của vợ Mẫn Húc, nguyên nhân cái c·h·ế·t là do bệnh di truyền.
. . .
. . .
Nghiêm Nguyên Thanh không dùng những thủ đoạn 'mạnh tay' như đã nói, mà lại lấy ra một phần văn kiện: "Bốn năm trước, con gái của ông Mẫn Ngôn Quân cùng cháu gái gặp tai nạn xe cộ, sau khi được cứu chữa thành công thì rất nhanh được chuyển đến bệnh viện quân khu. Chúng tôi đã xem hồ sơ bệnh án lúc đó, phát hiện có dấu hiệu bị x·á·o tạc, vì sao ông lại x·á·o tạc hồ sơ bệnh án của con gái và cháu gái của mình?"
Mẫn Húc nghe thấy vậy, đột ngột mở mắt.
Nghiêm Nguyên Thanh nói tiếp: "Là vì ô nhiễm đúng không? Vụ tai nạn giao thông liên hoàn kia không phải là tai nạn bình thường, mà do người chơi gây ra, thậm chí gây ra ô nhiễm. Trùng hợp là, mẹ con Mẫn Ngôn Quân đều bị ô nhiễm."
Với thân phận của Mẫn Húc, muốn xử lý vụ án người chơi gây tai nạn mà không để cục điều tra tham gia không tính là khó.
Dù sao thì bốn năm trước nhân lực của cục điều tra còn ít hơn hiện tại, làm gì có thời gian để giám s·á·t tất cả mọi nơi.
Nghiêm Nguyên Thanh đại khái cũng biết vì sao Mẫn Húc muốn che giấu chuyện này.
Bởi vì lúc đó bọn họ chưa có những thủ đoạn thanh trừ ô nhiễm thật sự tốt, người bị lây nhiễm trong thế giới hiện thực, tỉ lệ t·ử vong rất cao.
Rơi vào tay cục điều tra, một khi x·á·c định không cách nào cứu chữa, liền sẽ tiến vào quá trình thanh trừ cuối cùng.
"Ông đã dùng thủ đoạn nào đó để ổn định tình trạng ô nhiễm, nhưng trùng hợp thay, vợ của ông lại mắc bệnh di truyền ch·ế·t người. Tai nạn xe cộ lần đó của Mẫn Ngôn Quân đã khơi dậy bệnh di truyền của gia đình. Sau đó ông tham gia vào trò chơi, mẹ con Mẫn Ngôn Quân được an toàn xuất viện, báo cáo sức khỏe kiểm tra sau đó đều bình thường, đến cả bệnh di truyền cũng được chữa khỏi."
Mẫn Húc cuối cùng cũng mở miệng: "Có gì lạ đâu, trong trò chơi có đủ thứ, chữa trị một bệnh di truyền thì có là gì, đừng nói đến còn có trị liệu sư."
"Đúng vậy, nhưng ô nhiễm gây ra bệnh di truyền bùng phát, e là không dễ chữa trị như vậy."
". . ."
Ở thời điểm hiện tại, mặc kệ là bọn họ hay những cơ quan chính phủ khác, khi đối mặt với những người bị lây nhiễm quá lâu đều không có cách nào cứu được.
Huống chi là bốn năm trước.
Thế nhưng mẹ con Mẫn Ngôn Quân sau khi bị lây nhiễm thời gian dài lại có thể còn sống, đồng thời bệnh di truyền còn được chữa khỏi.
Nghiêm Nguyên Thanh còn nói: "Mẫn Húc tiên sinh, ông thấy vụ tai nạn liên hoàn đó thật sự là tai nạn ngoài ý muốn sao?"
Giọng điệu Mẫn Húc rất nhạt, hoàn toàn không để ý: "Ý ngươi là tai nạn xe cộ của Ngôn Quân không phải là ngoài ý muốn, mà là cố tình tạo ra tai nạn để lôi kéo ta sao? Ngươi có chứng cứ gì?"
"Tôi không có chứng cứ, chỉ là thấy kỳ lạ thôi, nêu lên một giả thiết mà thôi." Nghiêm Nguyên Thanh không hề đưa ra chứng cứ nào, mà lại hỏi ông ta: "Mẫn Húc tiên sinh có muốn gặp các con của mình không?"
Ánh mắt Mẫn Húc trầm xuống: "Họa không đến người nhà."
Nghiêm Nguyên Thanh đẩy kính, giọng nói ôn hòa nhưng lại hết sức vô tình: "Mẫn Húc tiên sinh, ông e là chưa hiểu rõ cơ chế vận hành hiện tại của cục điều tra, trong những sự kiện đặc biệt, các quy tắc thông thường sẽ không còn phù hợp, và hiện tại chính là thời kỳ sự kiện đặc biệt."
"Các người . . ."
Nghiêm Nguyên Thanh giơ tay ấn điều khiển từ xa, bức tường bên trái Mẫn Húc đột nhiên trở nên trong suốt.
Mẫn Húc nhìn thấy con của mình.
Con gái ôm cháu ngoại của ông đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt có chút lo lắng, chồng của cô ngồi bên cạnh khoác vai cô nói nhỏ, giống như đang an ủi.
Một bên là con trai của ông và con dâu, hai người cũng có vẻ lo lắng và bất an, liên tục nhìn về phía cửa.
Không sai phiên bản tại 69 sách đi đọc! 6=9+ sách _ đi xuất ra đầu tiên quyển tiểu thuyết.
Không có người cha nào không lo cho con mình, Mẫn Húc cố kìm cơn giận: "Bọn họ cái gì cũng không biết."
Việc ông bị bại lộ đến quá mức khó hiểu, bị bắt đến khó hiểu, hoàn toàn không có thời gian để sắp xếp ổn thỏa người nhà của mình.
Càng không nghĩ tới cục điều tra lại có thể dùng người nhà để uy h·i·ế·p ông!
Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với quy tắc!
Nghiêm Nguyên Thanh ấn điều khiển từ xa, bức tường khôi phục bình thường, "Ông vẫn còn thời gian cân nhắc, là muốn để chúng tôi đưa người nhà của ông vào danh sách thành viên ác mộng giáng lâm để thẩm vấn, hay là ông sẽ nói cho chúng tôi biết những chuyện chúng tôi muốn biết."
. .
. . .
Nghiêm Nguyên Thanh không nói thêm gì nữa, gọi Ngân Tô cùng rời khỏi phòng thẩm vấn.
"Hắn như thế thật sẽ nói?" Ngân Tô tò mò hỏi Nghiêm Nguyên Thanh.
"Mẫn Húc rất quan tâm người nhà." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Có lẽ sẽ kể một vài chuyện, nhưng e là không quá lý tưởng, các thành viên ác mộng giáng lâm trừ nhiệm vụ của mình, đối với chuyện khác thì vốn dĩ không biết nhiều."
Các thành viên ác mộng giáng lâm miệng rất cứng.
Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không khai ra được.
Bọn họ có sự tin tưởng tuyệt đối và tr·u·ng thành với 'Thần', là tự bảo vệ bí m·ậ·t từ trong nội tâm, chứ không phải kiểu cưỡng chế kh·ố·n·g chế như của Ngân Tô.
Cho nên, chỉ cần tìm ra đúng nhược điểm của họ, vẫn có thể cạy được miệng.
Đáng tiếc là phần lớn thời gian cạy ra cũng không có tác dụng gì, vì bản thân họ vốn đã không biết nhiều.
"Các người uy h·i·ế·p hắn như vậy, không trái với quy định sao?"
"Chúng tôi có làm gì đâu?" Nghiêm Nguyên Thanh mỉm cười nói: "Chúng tôi chỉ là mời người nhà của Mẫn Húc tới phối hợp điều tra thôi."
Nhưng Mẫn Húc sẽ nghe được thông tin gì từ chỗ họ, nhìn thấy hình ảnh gì, là do ông ta định đoạt.
Ngân Tô tán thưởng sự linh hoạt ranh giới cuối cùng của cục điều tra, rồi chuyển chủ đề: "Anh cảm thấy việc Mẫn Húc gia nhập ác mộng giáng lâm là bị t·h·iết kế?"
"Có khả năng." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Tai nạn xe cộ và ô nhiễm đều do một người chơi gây ra, hiện trường có không ít người ch·ế·t, ngay cả người chơi kia cũng đã ch·ế·t. Mặc dù mẹ con Mẫn Ngôn Quân may mắn sống sót, nhưng lại bị lây nhiễm, đó cũng là cơ hội để Mẫn Húc tiến vào trò chơi. Cho nên tất cả chuyện này, rất có thể là ác mộng giáng lâm đứng sau thao túng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận