Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 794: Đồng nhân nhà máy (12) (length: 7686)

Lúc này, Ngân Tô đang ở bên ngoài một nhà máy, nơi này không có đèn, tối đen như mực, vài bóng người lắc lư, giống như những bóng ma quỷ dị.
Ngân Tô rồi cùng mấy cái thứ tầm thường giống quỷ mị này ngồi xổm một chỗ xì xào bàn tán.
"Nơi này chính là chỗ ở của chủ quản, chủ quản đều ở phòng riêng, so với chúng ta tốt hơn nhiều..." Nói đến đây, đám NPC liền bắt đầu bất mãn, càng muốn g·i·ế·t chủ quản cho hả giận.
"Không sao, chờ chúng ta g·i·ế·t chủ quản, sẽ cho mỗi người một phòng riêng." Ngân Tô thuận miệng hứa hẹn.
Nghe thấy lời này, đám NPC càng k·í·c·h ·đ·ộ·n·g: "Phòng chủ quản rất tốt, rộng rãi lại sạch sẽ..."
"Đúng đúng đúng, lần trước ta đi đưa đồ, bên trong nhiều đồ tốt lắm, toàn là những thứ mà chúng ta không được hưởng thụ."
"Tốt, tốt, lát nữa đều là của các ngươi." Ngân Tô trấn an bọn họ, rồi đưa bọn họ về với chuyện chính: "Trước làm chính sự đã."
Mấy tên NPC đè xuống k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, chỉ vào một chỗ nào đó lấy ra sơ đồ phân bố của nhà máy, "Chủ quản chúng ta ở lầu hai, đại khái là ở vị trí này, từ trên cầu thang đi lên đến phòng thứ ba."
"Chủ quản của ta đâu?"
"Chủ quản của ngươi... Là cái bà mập đúng không?" Một NPC suy nghĩ một chút, chỉ vào một vị trí khác, "Đây này."
Một NPC khác nói: "Dưới lầu có một bà dì trông coi, sẽ không để cho chúng ta tùy tiện đi lên, chúng ta phải trèo lên lầu hai."
"Trèo kiểu gì? Tường trơn tuột, căn bản không có chỗ để bám."
"Không có phiền phức như vậy đâu." Ngân Tô x·á·c định rõ vị trí, trực tiếp lấy bản đồ đi, "Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi vui vẻ một chút."
Đám NPC không để ý đến bản đồ khu vực đó, "Ngươi đừng có gạt chúng ta, bằng không ngươi c·h·ế·t chắc."
"Yên tâm." Chưa từng xem NPC là người, Ngân Tô liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cười nói: "Ta chưa bao giờ gạt người."
Ngân Tô dẫn theo mấy NPC hướng về phía nơi ở của chủ quản mà s·ờ soạng đi tới.
Lúc này, trong khu xưởng không có ai, nhưng mà vẫn có một vài nhân viên, bọn họ men theo sát nhà máy đi, cũng sẽ không bị phát hiện.
Bọn họ rất nhanh đã đến ký túc xá chủ quản, dưới lầu quả nhiên có một bà dì, giống mấy cô chú quản lý ký túc xá sinh viên, đang ngồi trong một căn phòng nhỏ, cửa sổ thì đối diện đại môn.
Nhưng mà, bà dì kia lại không canh cổng, mà chỉ đang cúi đầu không biết làm cái gì.
"Chính là bà ta... Ấy, ngươi làm gì vậy?"
NPC thấy Ngân Tô đi thẳng đến chỗ đó, liền hạ giọng muốn gọi nàng trở về, nhưng bóng người kia căn bản không để ý đến bọn họ.
Ngân Tô bấm tay gõ gõ bàn, khiến cho bà dì ngồi bên trong chú ý.
Bà dì nhìn nàng dò xét, "Cô có chuyện gì?"
Ngân Tô lễ phép cười, "Không có chuyện gì lớn."
"Không có chuyện gì mà cô đến đây..."
Cửa sổ rất lớn, đủ cho nửa người Ngân Tô lách vào, đầu của bà dì trực tiếp bị kéo ra khỏi cửa sổ, thanh âm chất vấn còn ở trong cổ họng thì biến thành tiếng kêu t·h·ả·m thiết, rồi sau đó tiếng kêu t·h·ả·m thiết cũng m·ấ·t đi.
Mấy NPC đang ngồi xổm trong bóng tối: "..." Bà ta thật là hung t·à·n!!
Ngân Tô lau đi m·á·u bắn lên trên mặt, quay đầu nhìn bọn họ, đứng ở nơi ánh đèn vàng ấm áp, ôn nhu vẫy gọi về phía bọn họ: "Tới đây đi, phiền phức đã giải quyết xong rồi."
Đám NPC chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh liên tục xông lên trán, cái đó có chỗ nào ôn nhu? Đó rõ ràng là ma quỷ chuyển thế... mà con ma quỷ này đang cười nhẹ nhàng vẫy gọi bọn họ.
... Thế nhưng đã tới đến đây rồi, làm gì có chuyện bỏ dở nửa chừng chứ.
Thế là mấy NPC dứt khoát, từ trong bóng tối chạy tới.
Bọn họ nhìn vào phía cái cửa sổ kia, thủy tinh, cái bàn, mặt đất đều là m·á·u, nhưng không thấy xác đâu cả...
x·á·c đi đâu rồi?
Nhanh như vậy, chắc chắn nàng không thể nào nuốt hết được?
... Ma quỷ ăn t·h·ị·t người!!
...
...
Trên lầu hai.
Chủ quản vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu đen, theo bước đi của nàng, đám t·h·ị·t thừa tranh nhau chen chúc muốn thoát ra khỏi vải vóc.
Chủ quản đặt m·ô·n·g ngồi xuống ghế, chiếc ghế không chịu n·ổi sức nặng kêu lên một tiếng răng rắc.
Trên mặt bàn đặt một chiếc mâm to như chậu rửa mặt, bên trong là một miếng t·h·ị·t rán vàng óng, lớn đến nỗi cái mâm không đựng vừa.
Chủ quản cầm d·a·o nĩa lên, bắt đầu ăn một cách ngấu nghiến.
Trong phòng ngoài tiếng nhai nuốt ra thì không còn âm thanh nào khác.
Ngay lúc chủ quản ăn gần hết một nửa thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu mơ hồ.
Chủ quản dừng tay, vểnh tai lên nghe một lát, phát hiện không có tiếng động gì, khóe miệng bóng lưỡng cong lên, lại tiếp tục cúi đầu ăn.
"Bịch!"
"Choang --"
Chủ quản bất mãn nhìn về phía vách tường, cái phòng bên cạnh đang làm cái gì vậy? Gây ra động tĩnh lớn như thế!
"Tí tách --"
"Rầm--"
Chủ quản hung tợn nhét nốt miếng t·h·ị·t cuối cùng vào t·r·o·n·g ·m·i·ệ·n·g, vốn đã béo tròn giờ càng thêm p·h·ồ·n·g lên, hai mắt híp đến nỗi sắp không nhìn thấy.
Nàng b·ó·p chặt con d·a·o trong tay, nổi trận lôi đình đứng dậy, nàng ngược lại muốn xem xem là ai mà lại còn làm ồn vào giữa đêm như vậy...
Chủ quản "bá" một tiếng mở tung cửa phòng ký túc xá.
Bên ngoài hành lang đèn sáng lờ mờ, trong thứ ánh sáng tối tăm ấy, nàng nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Chủ nhân của nụ cười dường như đang chuẩn bị gõ cửa, nàng đột ngột mở cửa làm đối phương hơi sững sờ, sau đó nụ cười càng thêm xán lạn.
"Ồ! Chủ quản yêu quý của tôi, chúng ta quả nhiên là tâm linh tương thông, cô nhất định là đang ra đón tôi nhỉ."
Thanh âm nhẹ nhàng của cô gái rơi vào bên tai, từng chữ nàng đều hiểu được, nhưng ghép lại thì nghe thật kỳ quái.
Chủ quản đang muốn hỏi nàng ta sao lại ở đây, thì liếc mắt nhìn thấy bàn tay nàng ta đang xuôi bên người, cầm một chiếc búa dính đầy m·á·u.
Trong hành lang u ám mờ mịt, nụ cười rạng rỡ ấy lại nhiễm chút vẻ gớm giếc... "Bịch!"
Phía phòng bên cạnh lại vang lên một tiếng trầm đục.
Âm thanh ấy làm chủ quản đang ngây người tỉnh táo lại, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một nỗi hoảng sợ, trong đầu chưa kịp suy nghĩ xong thì thân thể đã nhanh hơn một bước, muốn đóng cửa lại.
Nhưng mà vẫn chậm mất một bước.
Thân thể mập mạp của nàng bị đẩy cho loạng choạng một hồi, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, mà thứ kia bên ngoài cửa đã xông vào trong.
"Sao chủ quản có thể từ chối người khách đặc biệt đến thăm cô vào đêm khuya được chứ?"
"Ngươi... Ngươi là ai?"
"Đồ vật sao?" Ngân Tô đóng cửa lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có lẽ không phải là thứ gì đâu."
"..."
Chủ quản ổn định thân thể to lớn của mình, sau một hồi hoảng sợ ngắn ngủi và sợ hãi vô cớ thì lại bình tĩnh trở lại.
Tại sao nàng lại phải sợ một nhân viên mới chứ?
Đêm hôm khuya khoắt còn mò đến đây...
À, vậy thì hãy để cô ta trở thành bữa ăn đêm ngon miệng của mình vậy.
Nghĩ vậy, hai mắt đậu xanh ẩn trong những lớp t·h·ị·t mỡ dần dần dấy lên sự hưng phấn, cả thân hình đều run rẩy lên vì phấn khích.
"Mày mà cũng biết tích cực đến xin c·h·ế·t đấy, trước giờ tao chưa thấy mày sốt sắng thế này đâu." Chủ quản l·i·ế·m môi bóng lưỡng, rồi bước về phía Ngân Tô, "Mày yên tâm đi, tao nhất định sẽ hảo hảo nhấm nháp mày."
Đừng nhìn chủ quản có thân hình khổng lồ, nhưng tốc độ của nàng ta cũng không chậm, vừa di chuyển vừa vặn vẹo cũng không kém so với người bình thường, thậm chí còn nhanh hơn, mà lại còn có lực.
Con d·a·o ăn trong tay đã biến thành v·ũ ·k·h·í của nàng, vừa nói muốn làm sao để biến Ngân Tô thành bữa ăn đêm, một bên cầm d·a·o tấn công.
Ngân Tô cất cây búa đi, đổi thành ống thép.
"Keng!"
Con d·a·o ăn chém vào ống thép, ống thép không hề để lại chút dấu vết nào, ngược lại d·a·o ăn bị đ·ứ·t gãy.
Chủ quản thấy d·a·o ăn bị gãy thì quăng d·a·o đi, trực tiếp dùng tay để vật lộn với Ngân Tô.
Các bảo bối lại sắp đến cuối tháng rồi, có nguyệt phiếu thì cho một phiếu cuối tháng nha ~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận