Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1092: Quái vật thế giới giám sát mất đi hiệu lực (length: 7873)

"Sao có thể, vừa rồi..." Nhã Kỳ Na vô ý thức phản bác, dù sao vừa rồi mình còn nói chuyện với cao ốc bên kia, mọi thứ vẫn bình thường.
Thế nhưng mà...
Người phụ nữ này không cần thiết phải gạt mình.
Nhã Kỳ Na lại nhìn vào màn hình một lần nữa, xác nhận số điện thoại vừa gọi cho mình chính là số quen thuộc đó.
"Tình hình ở cao ốc thế nào rồi?"
"Tôi không biết, tôi đâu có vào trong đó, nhưng mà không thấy một ai hết."
Nhã Kỳ Na không dám ra lệnh cho Ngân Tô vào xem xét, bèn cúp máy liên lạc rồi gọi lại cho cao ốc bên kia.
Bên kia bắt máy rất nhanh, Nhã Kỳ Na vừa nói vừa quan sát phản ứng của đối phương.
Đáng tiếc là nàng không phát hiện ra bất cứ điều gì dị thường, mọi người đều đang bận rộn xử lý sự kiện ô nhiễm lần này.
...
...
"Rầm!"
Ngân Tô vừa cúp điện thoại thì ngay lập tức phía trên đầu vang lên tiếng thủy tinh vỡ, có cái gì đó gào thét rồi đập xuống.
Ngân Tô lùi lại, nghiêng chiếc dù về phía trước che chắn trước người.
"Ầm!"
Màu đỏ và màu trắng bắn tóe ra, hóa thành hạt mưa rơi trên chiếc dù đen.
"Phanh, phanh..."
Liên tiếp mấy bóng người rơi xuống, Ngân Tô buộc phải lùi đến nơi an toàn hơn.
Trên mặt đất là mấy vũng thịt máu be bét, chỉ có bộ quân phục của vệ binh trên người là dễ nhận thấy.
Ngân Tô đặt cán dù lên vai, ngửa dù ra sau, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên.
"Rầm!"
Kính cửa sổ của những tầng lầu khác nhau đồng loạt vỡ vụn, những bóng đen lần lượt từ các mảnh kính vỡ bay ra, rơi thẳng xuống phía dưới.
Những người bên trên dường như đang xếp hàng nhảy xuống như những chiếc bánh sủi cảo.
Ngân Tô giống như đang đứng giữa những chiếc bánh sủi cảo thịt người, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị đè trúng.
Thịt nát và máu đỏ tươi đã vẽ nên một khung cảnh Địa ngục kinh tởm trên mặt đất.
Ngày đầu tiên đến tòa cao ốc này, nàng đã từng dùng Giám Định Thuật, nhưng không phát hiện ai bị lây bệnh, mấy ngày nay ra ra vào vào cũng không nhận ra ai có dị thường.
Trong khoảng thời gian ngắn, sao tất cả người trong cao ốc lại bị ô nhiễm rồi?
Đúng lúc này, Ngân Tô liếc thấy trong không trung có một tia sáng bạc lóe lên.
Phía sau xao động, một cọng tóc quái hưng phấn lao ra, quấn lấy tia sáng bạc đang rút về kia, rồi kéo mạnh nó xuống.
Sau khi bị tóc quái quấn lấy, nó hiện ra chân tướng từ không khí.
Đó là một sợi tơ nhện.
Phía sau lưng mỗi người nhảy xuống đều có một sợi tơ nhện.
Tóc quái kéo sợi tơ nhện xuống, đầu kia dường như phát hiện ra điều không đúng, sợi tơ nhện dai sức lập tức đứt, rồi tán loạn trong không khí, bên kia thì nhanh chóng rút về một cửa sổ vỡ vụn nào đó.
Mẹ bảo quái sau lưng Ngân Tô giương nanh múa vuốt vặn vẹo, hưng phấn kêu lên: "Cái đồ nhỏ kia lại muốn chạy trốn, nhanh nhanh nhanh, đuổi theo, chúng ta đuổi theo ăn nó đi! Cho nó biết sự lợi hại của chúng ta! Giống như, giống như ~"
"Ngươi tự đi đi."
"Hì hì, ngươi dẫn ta đi!!"
"Hì hì, ta không đi."
"Tại sao, tại sao! Nó dám tới tận cửa! Việc này không thể không ăn sạch nó! !" Tóc quái khóc lóc lăn lộn, "Chúng ta há có thể để bị bắt nạt như vậy, nhất định phải báo thù! !"
Ngân Tô tặc lưỡi một tiếng: "Sao có chuyện ông chủ phải tự thân làm mọi việc, ta nuôi nhân viên để làm mà..."
"Rầm!"
Tiếng vỡ vụn của thủy tinh lại truyền đến từ phía trước nàng, cắt ngang lời nói của nàng.
– Miếng kính rơi từ đại sảnh.
Tơ nhện màu trắng bạc từ bên trong phun ra, cuốn về phía vị trí của nàng.
Gió tanh mang theo một mùi vị nguy hiểm, chỉ trong chớp mắt là tới.
Ngân Tô đành phải nuốt lại lời nói vừa định nói, rút ra ống thép, ngăn chặn những sợi tơ nhện quỷ dị kia.
Mấy sợi tơ nhện này không tính là quá cứng trước ống thép, Ngân Tô không tốn sức bao nhiêu đã chặt đứt được.
Nhưng giây sau, tơ nhện lại nhanh chóng tái sinh, thậm chí còn mọc nhiều hơn so với trước.
Ngân Tô nhìn mà thấy lạ, khổ nỗi nhân viên công ty tóc có tốc độ phát triển thế này thì không biết bao nhiêu người mừng rỡ đây.
"Bành!"
Tơ nhện đụng vỡ một khối kính khác, vòng qua cột chịu lực rồi một lần nữa lao về phía Ngân Tô.
Những nơi tơ nhện đi qua, thi thể be bét đột nhiên sống lại, chúng nhanh chóng tụ tập lại, dùng những chi tàn tạ tạo thành một hình người hoàn chỉnh.
Tơ nhện không chui vào bên trong thịt máu, mà tơ nhện chỉ đang sửa chữa những chỗ chưa hoàn thiện, nếu như không phải bộ dạng be bét thì cũng coi như là có hình người.
Tơ nhện điều khiển cỗ thân xác bằng huyết nhục này, mơ hồ để lộ ra một nụ cười méo mó quỷ dị, rồi bỗng tăng tốc vọt tới chỗ Ngân Tô.
Nó dang hai tay ra.
Đó là một tư thế ôm.
Tựa như muốn ôm Ngân Tô vào trong ngực.
Ngân Tô ghét bỏ nhíu mày, linh hoạt tránh khỏi cái ôm kia, vung ống thép ra, chém ngang nó ra làm hai khúc.
Quái vật huyết nhục nửa người trên và nửa người dưới tách rời, trong nháy mắt đổ xuống, chỗ đứt gãy thì tơ nhện biến thành tro tàn, trong thịt máu lại xuất hiện tơ nhện mới, sinh trưởng cực nhanh, nối liền lại với nhau, cố gắng đưa trở về vị trí cũ.
Ngay lúc này, một chùm tóc từ trên cao bay xuống, đâm xuyên lồng ngực của quái vật huyết nhục, mạnh mẽ kéo nửa người trên ra ngoài.
Những tơ nhện còn chưa kết nối hoàn chỉnh đều bị kéo căng đứt hết.
Nửa thân dưới của quái vật huyết nhục ầm ầm ngã xuống đất.
Tóc quái ba chân bốn cẳng tóm lấy nửa thân trên của quái vật huyết nhục, những sợi tơ nhện trong máu và tóc quấn lấy nhau.
Ngân Tô im lặng che chiếc dù đen về phía trước, chặn những mảnh thịt máu văng tung tóe khi bị xé rách trong không trung.
Ngân Tô quay đầu nhìn về phía đại sảnh đang tràn ngập ánh nắng tươi sáng, nơi đó âm phong nổi lên từng đợt, dường như có thứ gì đó đang lẩn trốn, im lặng chờ đợi con mồi của mình.
Ngân Tô hạ dù xuống, nhấc chân bước vào bên trong, mặt thì trầm xuống, nhưng trong lòng lại một mảnh phiền muộn.
Kẻ xui xẻo, dù thay đổi thế giới cũng không được may mắn chiếu cố.
Ngân Tô dẫm lên những mảnh kính vỡ bước vào đại sảnh, chân phải vừa chạm đất thì dẫm lên một sợi tơ nhện đang nhanh chóng rút về, sợi tơ nhện hoảng sợ vặn vẹo rồi đứt tung.
Âm phong từ đối diện thổi tới, cái lạnh thấu xương trong nháy mắt xâm nhập vào toàn thân.
Trong bóng tối sâu thẳm, dường như có thứ gì đó đang tức giận gào thét.
...
...
Một vị vực trưởng khác, Ishimura Kawatani dẫn người chạy về cao ốc, những gì hắn thấy là mặt đất đầy máu thịt, và hiện trường có vết tích chiến đấu rõ ràng.
"Vực trưởng, giám sát đều bị mất hiệu lực rồi." Một người bên cạnh nhanh chóng báo cáo: "Trong tòa nhà đã không còn ai phản hồi nữa... Giá trị ô nhiễm đang không ngừng tăng lên..."
Trên đầu Ishimura Kawatani hai cái xúc tu siêu dài lay động, sau đó chậm rãi rũ xuống, đặt trên vai, hắn không phải đầu người bình thường, mà là một cái đầu côn trùng.
Khuôn mặt côn trùng của Ishimura Kawatani phủ đầy vẻ u ám và tức giận.
Lúc đi còn rất tốt.
Sao lúc trở về đã thành ra thế này!
Máy liên lạc của Ishimura Kawatani vang lên, hắn gạt vẻ mặt âm trầm sang một bên rồi kết nối, "Ừm, ta tới rồi, vị kia... Không thấy. Tình hình trong tòa nhà không rõ ràng, tất cả giám sát đều đã mất hiệu lực."
Hai cái xúc tu của Ishimura Kawatani giật giật, sau đó đưa tay vẫy về phía sau.
Đội ngũ phía sau hắn nối đuôi nhau đi ra, chia thành ba tiểu đội, chuẩn bị từ những nơi khác nhau tiến vào đại sảnh.
Ngay khi bọn họ vừa đến gần tòa nhà, mặt đất đột nhiên rung chuyển một trận, sau đó là tiếng oanh minh kịch liệt từ dưới lòng đất truyền lên.
Hai cái xúc tu của Ishimura Kawatani dựng thẳng đứng lên, hắn hét lớn một tiếng: "Rút lui!"
—— hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Ném cho ta chút nguyệt phiếu nha các bảo bối ~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận