Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1134: Hiện thực đó mới hiếm lạ (length: 8184)

Trong ánh sáng lờ mờ của ga-ra, Khang Mại ngồi trong xe nhìn tin tức trên điện thoại di động, giải quyết hai việc khá gấp.
Xử lý xong, Khang Mại liếc nhìn thời gian, Tô tiểu thư hẳn là đã gặp những người kia từ sớm rồi, tại sao vẫn chưa trở về?
Chẳng lẽ Tô tiểu thư không phát hiện ra, mà muốn trực tiếp động thủ?
Lâu như vậy chưa về, Khang Mại càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn...
Khang Mại không lo lắng về sự an toàn của Tô tiểu thư, hắn chỉ lo lắng không biết lát nữa mình có thể toàn mạng trở ra hay không.
Khang Mại lại liên hệ người của mình, xác định họ đều đang ở vòng ngoài chờ lệnh, sau đó bắt đầu diễn tập trong đầu phương án chạy trốn ABC, xác định không có sai sót gì, mới hơi yên tâm một chút.
Ngay lúc này, Khang Mại nhìn thấy một chiếc xe MiniBus, như U Linh chậm rãi tiến về phía hắn.
Xe van không có biển số, tất cả các cửa xe đều đóng chặt, không thể nhìn thấy tình hình bên trong xe.
Khang Mại vô thức cúi người, che giấu bản thân.
Chiếc xe van nhìn không có gì đặc biệt, nhưng trực giác của Khang Mại lại không thấy tốt.
Mà Khang lão tấm từ trước đến nay đều tin vào trực giác của mình.
Chiếc xe van không chú ý đến chiếc xe đang đậu trong bóng tối, nhẹ nhàng lướt qua rồi biến mất ở chỗ khúc quanh.
Khang Mại giữ nguyên tư thế cúi người một lát rồi ngồi thẳng dậy, nhìn về phía nơi xe van biến mất, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.
Hắn suy tư một lát, mở cửa xe bước xuống, lặng lẽ hướng phía xe van biến mất đi qua.
Hắn tránh khỏi các camera giám sát, men theo rìa bóng tối mà đi, rất nhanh tìm được chiếc xe van kia.
Xe van yên ắng đỗ ở đó, Khang Mại không nghe thấy tiếng người xuống xe, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Khang Mại không do dự, lấy ra một vật lớn cỡ ngón tay cái dán lên bức tường phía đối diện chiếc xe tải, sau đó trở về xe của mình.
Lên xe, hắn lấy ra một tấm bảng mở lên, chạm vài lần, cắt ra được một hình ảnh theo dõi.
Trong tấm hình chính là chiếc xe van kia.
Khang Mại luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, liền gửi tin nhắn cho Ngân Tô, hỏi cô khi nào ra.
Đáng tiếc không nhận được phản hồi.
Khang Mại nhìn chằm chằm vào chiếc xe van trong hình, chiếc xe van vốn im ắng đột nhiên mở cửa.
Có người bước xuống.
Liên tiếp có mấy người xuống xe, cả nam lẫn nữ.
Bọn họ mặc quần áo bó sát người, không giao tiếp với nhau, tự động tản ra, rời đi theo các hướng khác nhau.
Khang Mại đương nhiên sẽ không đi đuổi theo, chỉ gửi tin nhắn cho Ngân Tô, kể cho cô về sự việc đã xảy ra ở khu để xe.
Những người kia xem ra không phải là người tốt lành gì.
Khang Mại vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Ngân Tô, nhưng rất nhanh hắn nghe thấy tiếng động.
Tiếng súng.
Có người đánh nhau.
Khang Mại thở hắt ra, xoa xoa mặt, trong lòng lo lắng đến cùng lại vẫn đến, biết ngay sẽ có chuyện.
Đại lão còn chưa trở về, hắn cũng không thể tự tiện bỏ chạy...
...
...
Ngân Tô phát hiện có thêm nhiều người trong số nhân viên công tác sau lưng mình, đồng thời cũng nhận được tin nhắn của Khang Mại.
Hôm nay khu vực này không có hoạt động trọng yếu nào khác, người đến cũng chỉ có hai vị này...
Cho nên, Khang Mại thấy có người lén lút, chắc chắn là họ đang hướng tới khu triển lãm này.
Ngân Tô thở dài, hôm nay đúng là xui xẻo, đang yên đang lành lại gặp phải người muốn gây sự...
Ngân Tô thu điện thoại về, cũng mặc kệ những người mới xuất hiện sau lưng, đụng thì đụng phải rồi, cũng không thể trốn, cô dự định một hồi sẽ thừa cơ loạn mà bắt cá.
Vui vẻ quyết định phương châm hành động tiếp theo của mình, Ngân Tô liền yên tĩnh đứng đó chờ đợi.
Quả nhiên, không lâu sau đèn trong khu triển lãm tắt phụt.
Khu triển lãm không hoàn toàn bị phong bế, nhưng vị trí của bọn họ hiện tại vừa đúng chỗ không có đèn chiếu sáng trực tiếp.
Đèn vừa tắt, toàn bộ khu triển lãm chìm trong bóng tối, đám người tham quan bắt đầu loạn lên.
Sau đó là tiếng súng vang lên.
Các nhân viên công tác bên cạnh đều là người bình thường, sự cố bất ngờ và tiếng súng làm họ hoảng sợ chạy tán loạn, Ngân Tô thừa cơ hỗn loạn đi về phía có tiếng động lớn nhất.
Trong hỗn loạn có người sử dụng kỹ năng, đạn bay loạn xạ trong khu triển lãm, thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên từ kỹ năng.
Ngân Tô thấy người của Cục 03 che chở các nhân vật quan trọng rút về hướng lối đi an toàn, xung quanh bọn họ ẩn ẩn có dao động năng lượng, hẳn là một loại đạo cụ phòng ngự nào đó.
"Bành!"
Một tiếng nổ tung nhấc lên sóng khí chắn đường đi của Ngân Tô.
Ngọn lửa bùng lên phừng phực trên trần nhà, khói đặc tràn ngập trong khu triển lãm, càng khiến không thấy rõ tình hình xung quanh.
Ngân Tô đá văng một nhân viên công tác bị dư chấn vụ nổ hất văng, người này trượt sát mặt đất, sát bên ngọn lửa lan ra trượt về phía góc tường.
Ngân Tô không đoái hoài đến người kia sống chết thế nào, một mình lao vào làn khói đặc, nhanh chóng xuyên qua làn khói mịt mù, luồn mình vào lối đi an toàn.
Đến khi đuổi kịp đám người kia thì bên kia đã giao chiến.
Những người đến đây chắc là đám người mà Khang Mại đã nói, nhưng số lượng người rõ ràng nhiều hơn so với lời của Khang Mại.
Xem ra đám người này không phải đi vào từ một hướng.
Trong số đó thậm chí còn có mấy người mặc quần áo công nhân.
Không biết đã trà trộn vào bằng cách nào, đây không phải là ai cũng có thể trà trộn được!
Lướt qua những người kia trong lúc hỗn loạn, Ngân Tô nhíu mày, không có thành viên ác mộng giáng lâm... Tất cả phía sau đều là 'Huỳnh Hoặc tinh'.
Ngân Tô không hề bất ngờ với kết quả này.
Nếu như thấy một đám người ác mộng giáng lâm ở đây mới là chuyện lạ.
Ngân Tô từng thấy cái tên Huỳnh Hoặc Tinh này trên diễn đàn, bảng xếp hạng người chơi tự chế cũng có nó.
Bất kể phạm pháp hay không phạm pháp, chỉ cần có tiền, nó đều nhận làm.
Hội còn có một nguyên tắc rất Văn Minh - toàn tâm toàn ý phục vụ khách hàng.
Nghe xem, lạc quan và tích cực hướng lên đến cỡ nào!
Hai vị nhân vật lớn lúc này không ở cùng nhau, một người được che chở chạy về hướng nhà để xe, một người lại bị dồn về hướng lối đi an toàn này.
Ngân Tô không có hứng thú với họ.
Ngụy Lang, Ngụy Lang...
Đang ở đâu...
Ngân Tô mải mê tìm kiếm dấu vết của Ngụy Lang trong đám đông hỗn loạn.
"Ầm ầm —— "
Bức tường cách đó không xa đột nhiên bị phá tan.
Ngân Tô đành phải đổi chỗ, vừa đúng lúc này liền thấy Ngụy Lang.
Ngụy Lang không cùng với đám người kia đi ra ngoài, mà lại bị vây trong đám người còn ở lại đây.
Hắn rõ ràng là người chơi, lúc này lại không hề có ý định động thủ, thậm chí còn giống như những người khác, bị người che chở trốn về sau.
Dù không có thiên phú kỹ năng, thì cũng nên có đạo cụ, đối diện công kích không nên chỉ biết giống như người bình thường ôm đầu tán loạn.
Vậy chỉ có thể nói Ngụy Lang trong mắt những người kia, chỉ là người bình thường.
Hắn che giấu thân phận người chơi của mình.
Khang Mại còn có thể làm ra được đạo cụ nhỏ để che giấu thân phận người chơi, người khác sao lại không thể chứ?
"Tư —— "
Âm thanh tạp âm chói tai không biết từ đâu truyền đến, cực kỳ có tính xuyên thấu.
Ngân Tô cũng nhịn không được mà che tai, những người kia vì tạp âm mà lại càng thêm hỗn loạn, vốn đang tụ lại một chỗ lại bị tách ra lần nữa.
Có người liên tục ngã xuống, mùi máu tanh tràn ngập ra.
Ánh mắt Ngân Tô dõi theo Ngụy Lang, Ngụy Lang cùng vài đồng nghiệp của mình, và vị đại nhân vật tên Tạ Vũ Tướng đã bị phân tán, lúc này họ đang nghĩ cách trốn đi.
Ngụy Lang nhìn về phía Tạ Vũ Tướng, ánh mắt ẩn hiện vẻ lo lắng.
Có người gọi hắn: "Đi từ bên kia trước, đừng nhìn bên kia có người che chở, bên này chúng ta không ai giúp được ai, trước hết phải lo cho bản thân..."
"Đi, bên này!"
"Nhanh lên, đừng chần chừ nữa."
—— Hoan nghênh tiến vào địa bàn của ta —— Khang lão tấm: Đại lão sao mà số nhọ vậy, mau vote cải vận cho đại lão đi!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận