Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 600: Ngân Sơn công quán (18) (length: 7457)

"Tô lão sư, chờ một chút!" Đầu bếp liền tranh thủ giúp việc bếp núc Giáp từ trên cửa sắt kéo ra, "Ngươi trước tiên giúp chúng ta mở cửa đã."
Ngân Tô nghiêng người nhìn sang, ánh mắt lạnh nhạt, khóe môi lại mang theo một chút ý cười: "Ta tại sao phải giúp các ngươi?"
Vì... Vì cái gì?
Nàng làm sao có thể nói ra câu đó?
"Cửa không phải ngươi khóa?" Giúp việc bếp núc Giáp ở phía sau tức giận nói: "Ngươi nói vì cái gì?"
"Là ta khóa đấy." Ngân Tô thừa nhận một cách hùng hồn, nhưng chẳng hề cảm thấy việc khóa cửa không mở có vấn đề gì: "Nhưng ta đâu có nghĩa vụ phải mở chứ? Với lại thái độ cầu xin của các ngươi cũng không tốt lắm đâu."
Đầu bếp vội vàng ngăn giúp việc bếp núc Giáp đang định tranh cãi: "Tô lão sư, chúng ta đều là đồng nghiệp, sắp tới còn làm việc với nhau một thời gian... Nếu có gì làm không tốt thì cô có thể góp ý, không cần làm vậy."
Ngân Tô ôm chùm chìa khóa trên ngón tay xoay vòng, "Đầu bếp trưởng nói chuyện vẫn dễ nghe. Các ngươi nên học hỏi đầu bếp trưởng đi, nếu không làm sao người ta làm đầu bếp trưởng còn các ngươi chỉ là phụ tá được chứ."
Giúp việc bếp núc Giáp: "..."
Giúp việc bếp núc Ất: "..." Hắn còn chưa lên tiếng nữa mà.
Đầu bếp cứ tưởng Ngân Tô đã xuôi: "Tô lão sư giúp chúng tôi mở cửa trước đi."
Ai ngờ Ngân Tô kiên quyết lắc đầu: "Không được."
Đầu bếp: "..."
Đầu bếp nhẫn nại, dỗ dành nàng mở cửa trước rồi tính tiếp: "Vậy Tô lão sư muốn gì thì mới chịu mở cửa cho chúng tôi?"
"Xem ra các ngươi hơi sợ không ra được khỏi đây ha..." Ngân Tô bước đi thong thả trước cửa sắt: "Là bởi vì các ngươi phải chuẩn bị bữa sáng sao? Nếu không kịp chuẩn bị thì sẽ bị phạt đúng không?"
Ngân Tô vỗ tay, cười như kẻ biến thái: "Ta muốn thấy các ngươi bị trừng phạt cơ."
Đầu bếp: "..."
Má nó!
Cô vừa miệng thì gọi đồng nghiệp à?
Tình nghĩa đồng nghiệp của cô đâu?
Đầu bếp: "Tô lão sư, chúng tôi bị phạt thì cô được ích gì?"
"Ta vui, tâm trạng ta thanh thản, ta sẽ có thể làm một giáo viên dạy múa hoàn hảo." Ngân Tô chắp tay làm vẻ cầu nguyện: "Ta muốn trở thành một giáo viên dạy múa hoàn hảo."
Đầu bếp: "? ? ?"
Giúp việc bếp núc Giáp ghé vào tai đầu bếp thì thầm: "Có phải cô ta bị bệnh không?"
Giúp việc bếp núc Ất cũng nghi hoặc: "Không hiểu sao bộ trưởng lại đưa người này đến..."
"Mặc kệ cô ta có bệnh hay không... Tính cách ra ngoài trước đã?"
Ngân Tô nổi điên xong, thấy ba tên NPC kia sắp phát nổ, cô bỗng thay đổi thái độ: "Muốn ta mở cửa cho các ngươi cũng không phải không được, các ngươi kể cho ta nghe về cái công quán này đi."
Nghe xong câu này sắc mặt của đầu bếp trầm xuống.
Ngân Tô như không thấy, nói tiếp: "Để trở thành một giáo viên dạy múa hoàn hảo, mỗi lần làm việc ta đều muốn tìm hiểu thật kỹ môi trường xung quanh, như vậy mới dạy bảo học sinh tốt hơn. A... Sao ta lại chuyên nghiệp thế này."
"Một giáo viên dạy múa chuyên nghiệp như ta có muốn cũng không tìm ra được, các ngươi thuê được ta đúng là có phúc đó."
Đầu bếp × giúp việc bếp núc Giáp Ất: "..."
"Khụ... Khiêm tốn chút." Ngân Tô đưa tay sửa lại tóc mái lưa thưa, để lộ nụ cười thanh nhã vừa phải: "Các ngươi lại giúp đồng nghiệp chuyên nghiệp này một tay đi, có được không?"
"..."
Bọn họ giúp cái rắm.
...
...
Sau năm phút.
Tên đầu bếp mất kiên nhẫn đầu hàng trước: "Cô muốn biết cái gì?"
"A Tú nói với ta, đầu bếp tiên sinh đã ở cái công quán này lâu lắm rồi, chắc là người kỳ cựu ở đây, rất hiểu về nơi này, vậy trước hết nói cho ta biết về nguồn gốc của công quán này đi."
A Tú chính là NPC còn sống phục vụ ở đây.
"Tôi làm ở đây lâu thật." Đầu bếp không phủ nhận: "Nhưng liên quan đến lịch sử của công quán thì tôi không rõ lắm. Tôi chỉ biết khi tôi tới làm, công quán đã tồn tại rất lâu rồi. Với lại tôi tới đây làm việc chứ đâu phải đến để hóng chuyện."
Ngân Tô: "Làm việc lâu như vậy, kiểu gì cũng nghe được mấy chuyện bát quái chứ?"
Đầu bếp nói lý lẽ: "Mọi người tới đây đều để làm việc, đâu có rảnh mà ngồi đó bát quái."
Ngân Tô có chút không vui: "Các ngươi còn muốn ra ngoài không đó?"
Đầu bếp cũng không vui: "Tôi thật sự không biết."
Hai người trừng nhau một hồi, lần này Ngân Tô là người nhả ra trước: "Vậy các danh viện trước kia của công quán đâu?"
Đầu bếp: "Đều đi rồi. Họ học xong các chương trình ở đây là rời đi."
"Thật sao? Chẳng lẽ không phải bị các ngươi g·i·ế·t?"
Đầu bếp nhướng mày, tức giận mắng: "Tô lão sư, cô ăn nói lung tung gì đó vậy? Chúng tôi làm sao có thể làm loại chuyện đó chứ!"
Ngân Tô mặt không cảm xúc nhìn hắn vài giây, "Chỉ đùa thôi."
Đầu bếp tức giận: "Trò đùa này không vui chút nào."
"Kể cho ta nghe về Tiểu Trạch Tảo Tuệ đi."
"Tiểu Trạch Tảo Tuệ?" Đầu bếp như đang hồi tưởng đây là ai: "Nghe như là một danh viện tiểu thư từng ở đây, cô hỏi người trước kia làm gì?"
Tô lão sư đứng ngoài cửa sắt không cười nữa: "Trả lời câu hỏi của ta."
"..."
Đầu bếp bắt đầu hồi tưởng: "Tiểu Trạch Tảo Tuệ... Ta nhớ cô ta là một đứa trẻ không thích nói chuyện, tính cách có vẻ đơn thuần nhút nhát."
"Hết?"
"Còn gì nữa đâu? Cô ta cũng chỉ tới nhà ăn mỗi lúc ăn cơm. Ta cũng không có mấy khi được gặp... Chúng tôi là người ở hậu trù, đâu thể tùy tiện ra ngoài được."
"Vậy cô ta về sau thì sao?"
"Không có gì xảy ra hết, học xong chương trình là cô ta rời đi." Ánh mắt của đầu bếp có chút dao động, rõ ràng đang nói dối.
Nhưng Ngân Tô không vạch trần, mà lại hỏi một người khác: "Vậy Lỏng Đảo Xuân Nại đâu?"
"..."
Vừa nhắc tới cái tên này, sắc mặt của đầu bếp liền biến đổi, đáy mắt thêm vài phần khó hiểu lo sợ.
Ngân Tô cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đầu bếp có vẻ rất ấn tượng với Lỏng Đảo Xuân Nại nhỉ, chi bằng kể tường tận về cô ta đi."
"...Cô ta." Đầu bếp rõ ràng không muốn nói: "Rốt cuộc cô muốn nghe ngóng mấy chuyện này để làm gì? Bộ trưởng mà biết chúng tôi nói chuyện này thì sẽ tức giận đấy."
"Ừ, vậy là bà ta rất đáng sợ à?"
"Bộ trưởng nổi giận đương nhiên đáng sợ."
"Nhưng ta nổi giận cũng rất đáng sợ nha? Chi bằng ta giúp các ngươi biến mất ngay bây giờ, vậy thì các ngươi không cần phải sợ bộ trưởng nữa." Ngân Tô từ từ nở nụ cười: "Đây là một ý kiến hay, đúng không?"
Đầu bếp: "..."
Đầu bếp không biết nghĩ gì, đột nhiên liều lĩnh: "Được, cô giết tôi đi!"
Giúp việc bếp núc Giáp Ất đều kinh ngạc, sợ hãi kêu lên: "Sư phụ?"
Ngân Tô cười càng thêm rạng rỡ: "A... Yêu cầu của ngươi khiến cho một đồng nghiệp thích giúp người như ta đây thật khó từ chối."
"Có bản lĩnh thì cô giết tôi đi." Đầu bếp tiếp tục khiêu khích: "Tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô nữa!"
Ngân Tô bước về phía cửa sắt hai bước, đầu bếp liếc mắt ra hiệu cho Giáp Ất.
Hắn đương nhiên không muốn c·h·ế·t.
Bây giờ họ đang đứng cách cửa sắt, chỉ cần hắn đứng ở một khoảng cách an toàn thì cô ta sẽ không bắt được, muốn giết hắn thì chắc chắn phải mở cửa.
Đầu bếp muốn chờ cửa sắt mở ra, họ sẽ cùng xông lên khống chế cô ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận