Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1162: Hiện thực luyện ma dược đâu (length: 7859)

Dám mạnh dạn suy đoán một chút, những phó bản ban đầu trong trò chơi, có lẽ đều có thể tìm thấy bản gốc ở thế giới thực tại.
Những câu chuyện gốc này có thể là do ác mộng giáng lâm trực tiếp tạo ra, hoặc là ác mộng giáng lâm cố ý tìm kiếm để lợi dụng.
Cho đến khi thu thập đủ lực lượng chống đỡ trò chơi giáng lâm trên diện rộng, trò chơi có thể tự tạo phó bản.
Ban đầu, ác mộng giáng lâm chỉ có thể chế tạo phó bản, từ phó bản chọn 'Người chơi' để tiến hành trò chơi, nhưng hiện tại bọn chúng đã có thể tạo ra khu ô nhiễm.
Ác mộng giáng lâm từng bước một dâng thế giới thực tại cho Thần.
Vậy Phó Không Tri và Minh Cách hai kẻ cầm đầu ác mộng giáng lâm này, là gia nhập vào lúc nào?
Phó Không Tri có phải đã là thành viên ác mộng giáng lâm ngay khi từ viện mồ côi trở về Phó gia hay không?
Ngoài ra, Ngân Tô còn thu thập được một số thứ khác.
Ví dụ như một vài địa điểm trú đóng của ác mộng giáng lâm, những việc mà bọn chúng từng làm cho ác mộng giáng lâm, đã đặt mua một vài vật phẩm kỳ quái, và những tài liệu bị rò rỉ...
Ngân Tô mở định vị, đạp lên xe Cân Bằng rời khỏi nhà, đi trước xem xét những địa điểm trú đóng kia của ác mộng giáng lâm.
Đa phần những địa điểm này đều đã bị bỏ hoang, hoặc là đã khóa cửa, hoặc là đã đổi thành người bình thường ở.
Ngân Tô còn phát hiện hai địa điểm bỏ trống, xem ra hẳn là vừa mới rút lui không lâu.
Bên trong có không ít đồ đạc, nhưng lại không có bất cứ manh mối nào liên quan đến ác mộng giáng lâm, người rút lui xử lý vô cùng sạch sẽ.
Những thế lực tà ác khác không thích làm những ký hiệu đặc thù, thì cũng thích mấy cái văn hóa tà giáo, nhưng ác mộng giáng lâm thì hoàn toàn không có.
Không thu hoạch được gì, Ngân Tô ghé vào lề đường mua một cốc trà sữa, buồn bực ngồi bên đường uống xong, rồi lấy điện thoại hỏi Nghiêm Nguyên Thanh về viện mồ côi mà Phó Không Tri từng ở.
Nghiêm Nguyên Thanh trực tiếp gửi định vị.
Viện mồ côi không ở Lan Giang thị, mà ngược lại, cách Sơn Trì thị không xa.
Ngân Tô nhìn lịch, không mua được vé đến ngày hôm nay, đành phải sáng mai đi.
Trên đường về, Ngân Tô nhận được tin nhắn của Ly Khương, nàng bèn quay đầu hướng về đại bản doanh của Khang lão tấm phóng đi.
Lúc Ngân Tô đến, Ly Khương và Tạ Bán An đã có mặt, Ô Bất Kinh không biết từ đâu xông ra, toàn thân dính đầy bụi đất, đụng phải Ngân Tô, vui vẻ gọi nàng: "Đại lão đại lão."
Ngân Tô 'tê' một tiếng, ghét bỏ lui lại: "Ngươi đi ăn cơm ké nhà Điền tiên sinh à?"
Ô Bất Kinh ngượng ngùng gãi đầu, giải thích: "Không có, ta làm tân dược tề, không cẩn thận nổ... ta đi thay bộ quần áo! Quay lại liền, đại lão chờ ta!"
Ngân Tô: "..."
Dược tề? Nổ? Hắn đang luyện ma dược à!
Ô Bất Kinh vừa dứt lời, liền như một cơn gió chạy mất.
Ngân Tô không nói gì, đi vào trong phòng, Ly Khương chào hỏi nàng, Ngân Tô đi tới cẩn thận quan sát Ly Khương, mặt tràn đầy quan tâm: "Bây giờ cô thế nào rồi?"
Sắc mặt Ly Khương vẫn còn hơi kém, nhưng giọng nói rất có khí lực: "Đã không còn gì đáng ngại, Ô tiên sinh nói cần chữa thêm hai lần nữa là khỏi hẳn."
"Vậy thì tốt rồi." Ngân Tô thật lòng vui mừng cho Ly Khương, rồi quay đầu nhìn sang Tạ Bán An đang đứng bên cạnh, nụ cười càng lộ vẻ chân thành: "Tạ tiên sinh, lại gặp mặt, không biết có tiện giúp tôi một việc không?"
Tạ Bán An: "..."
Không cần Ngân Tô nói, Tạ Bán An cũng đã đoán được Ngân Tô muốn làm cái gì.
Bởi vì ngoài việc đánh Blind box ra, Tạ Bán An thực sự không nghĩ ra mình có thể giúp gì được cho vị đại lão này.
Tạ Bán An cầm lấy điện thoại của Ngân Tô, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu đánh máy như một con người máy vô cảm.
Ngân Tô thì cùng Ly Khương ngồi sang một bên trò chuyện: "Sao cô lại đến chỗ Khang lão tấm vậy?"
"Chủ yếu là để tiện cho việc Ô tiên sinh chữa trị."
Ô Bất Kinh hiện tại không còn đi học nữa, trừ việc ở cục điều tra thì chính là ở chỗ của Khang Mại.
Trong cục điều tra không có được tự do như vậy, thêm việc Ly Khương đang bị thương, vì lý do an toàn, Ly Khương chọn đến chỗ Khang Mại.
Ly Khương dừng một lát, đôi mắt ửng đỏ nhìn Ngân Tô: "Đây chỉ là một trong số những nguyên nhân, một nguyên nhân khác là tôi dự định cùng Tiểu An chuyển đến Lan Giang thị."
Ngân Tô hơi nhíu mày: "Sao lại đổi ý?"
Trước đây Khang Mại mời cô gia nhập, cô còn không đồng ý mà.
Ly Khương nhăn mày lại: "Tình hình bây giờ khác rồi, khu vực an toàn ở cục điều tra gần như đã bắt đầu được sử dụng, tình hình sẽ ngày càng tồi tệ hơn..."
Sự việc ở huyện Sơn Lộc vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Ác mộng giáng lâm không biết lúc nào sẽ làm lớn chuyện, lỡ như chúng thật sự thành công, khu ô nhiễm sẽ lan ra khắp các thành phố, khi đó khu an toàn sẽ trở thành căn cứ sinh tồn của loài người.
Lúc đó, dù không muốn rời quê hương của mình, cũng phải rời đi.
Thà là khi còn có lựa chọn, thì cứ sắp xếp trước đi.
Vừa khéo hai ngày trước theo Ô Bất Kinh đến chỗ Khang lão tấm, Khang lão tấm lại mời cô gia nhập, cho nên sau khi suy tính một chút, cô quyết định đồng ý.
Tại trang web 6 1 9, không có bản nào bị sai cả!
"Kỳ thật không chỉ có chúng tôi, mà bên ngoài có không ít người, cũng đang nghĩ cách đến Lan Giang thị." Ly Khương thở dài: "Mọi người đều cảm thấy trụ sở của cục điều tra ở đây, đợi ở chỗ này an toàn hơn rất nhiều so với những nơi khác."
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất mà Ly Khương chọn Lan Giang thị, là vì đại lão ở đây.
Ngân Tô dạo gần đây bận bịu nhiều việc, không chú ý đến chuyện này, nên thật sự không biết việc này.
"Đều chạy đến Lan Giang thị, Lan Giang thị cũng chứa không hết nhiều người như vậy, còn dễ xảy ra chuyện, việc này cấp trên bỏ mặc không quan tâm sao?" Chuyện này không thuộc quyền quản lý của cục điều tra, nên Ngân Tô cũng không nghe người bên cục điều tra thảo luận về nó.
Ly Khương: "Hiện tại người đến đều là những người chơi có tin tức tương đối nhanh nhạy hoặc là người có quyền thế, số lượng còn trong tầm kiểm soát, cấp trên còn chưa có động tĩnh gì, lúc này nếu đưa ra chính sách gì đó, ngược lại sẽ dẫn tới nhiều người hơn. Nhưng về sau nhất định sẽ có biện pháp."
Ngân Tô suy nghĩ gật đầu: "Nếu ác mộng giáng lâm cũng nghĩ như vậy thì sao?"
Ly Khương trong nhất thời không kịp phản ứng, trừng mắt nhìn, mặt tràn đầy nghi hoặc: "Cái gì?"
"Đánh vào Lan Giang thị trước đi." Ngân Tô nở một nụ cười dần trở nên biến thái: "Nếu ta là lão đại của ác mộng giáng lâm, ta sẽ xử đẹp Lan Giang thị trước, cho mọi người một kinh hỉ."
"..."
Kinh hỉ kiểu gì vậy!
May mà đại lão không phải đầu sỏ của ác mộng giáng lâm.
Ly Khương do dự nói: "Cục điều tra... không có vô dụng như vậy chứ?"
Hơn nữa, đại lão chẳng phải vẫn còn sao?
Mà nói, Lan Giang thị nếu không gánh nổi thì những nơi khác làm sao có thể bảo toàn?
Ly Khương quyết định không thảo luận chủ đề này nữa: "Tô tiểu thư, sau này tôi đều ở Lan Giang thị, cô có gì cần hỗ trợ cứ nói cho tôi."
Ngân Tô tùy ý gật đầu: "Ừ."
Hai người trò chuyện một lúc, Tạ Bán An vẫn đang nghiêm túc cào ao, hắn cũng không biết cào trúng thứ gì, căn bản không có thời gian xem kỹ... điểm tích lũy của đại lão sao lại nhiều như vậy?
Lần trước Ngân Tô kiếm được không ít từ chỗ cục điều tra, bình thường quét sạch thương thành trong game một chút, ngẫu nhiên cũng cào ao, nhưng điểm tích lũy còn lại vẫn rất nhiều.
Lúc này Khang Mại dẫn theo Ô Bất Kinh vừa thay đồ, rửa mặt xong trở về.
Ô Bất Kinh vừa vào liền nhào tới chỗ Ngân Tô, bắt đầu ba hoa về phát minh mới của mình, đồng thời lại lén đưa cho Ngân Tô mấy lọ dược tề.
Ngân Tô: "..."
Mấy lần trước cho, nàng còn chưa dùng hết đây.
--Chào mừng đến với lãnh địa của ta -- Các bảo bối quăng phiếu đề cử đôi cho ta nha ~~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận