Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 387: Đoàn tàu vĩnh viễn không đến trạm (25) (length: 7636)

Ngân Tô lùi sang một bên, nàng còn tưởng rằng trưởng tàu sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t Tiểu Thuần.
Ai ngờ hắn b·ó·p nửa ngày, đột nhiên giống như ném giẻ rách bình thường ném Tiểu Thuần ra, thâm trầm mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Thuần, "Ngươi có thể đặt một câu hỏi."
Tiểu Thuần đau đến cuộn tròn lại thành một cục, sắp ngất đi, đâu còn tinh lực đặt câu hỏi.
Ngân Tô thấy vậy liền nhấc tay lên: "Ta có thể giúp nàng hỏi được không?"
"Nàng nguyện ý, đương nhiên có thể." Trưởng tàu cũng không từ chối Ngân Tô.
Ngân Tô làm bộ hỏi ý Tiểu Thuần, Tiểu Thuần đau đến không thốt nên lời, Ngân Tô coi như nàng ngầm chấp nhận, sau đó hướng trưởng tàu đặt câu hỏi: "Hôm nay cơm trưa không ăn ở toa ăn thì sẽ như thế nào?"
Trưởng tàu nhìn chằm chằm nàng mấy giây, mở miệng trả lời: "Không sao cả, hành khách lựa chọn ăn ở đâu, là quyền của hành khách."
Ngân Tô nhìn chằm chằm vào mắt trưởng tàu hai giây, sau đó gật đầu, tỏ vẻ mình đã hỏi xong.
Trưởng tàu lạnh lùng hừ một tiếng, lui vào trong phòng nghỉ.
Ngân Tô đỡ Tiểu Thuần lên, quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"
Tiểu Thuần: ". . ."
Nàng nhìn có vẻ như không sao sao? Nàng ta cố ý đó! ! Lúc này giả bộ tốt bụng làm cái gì! ! Giả tạo! !
Tiểu Thuần đau đến không muốn nói chuyện, Ngân Tô rất hiểu ý liền đưa nàng về chỗ ngồi, quay đầu liền hào hứng hỏi hai người Quỷ Ảnh còn lại: "Hai vị, các ngươi muốn chơi không?"
Quỷ Ảnh người: ". . ."
Không! !
Ngân Tô cũng không hề ép buộc bọn họ phải chơi, dù sao nàng cũng không biết việc đặt câu hỏi với trưởng tàu là có thể nhiều lần phát động, hay là chỉ có thể phát động một lần.
Mà hơn nữa, nàng muốn biết Trạm cuối cùng, trưởng tàu không thể nào nói cho nàng biết.
Ngân Tô ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thuần, nói chuyện phiếm bình thường mở miệng: "Tiểu Thuần, ngươi còn nhớ rõ mình đã đợi ở trên sân ga bao lâu không?"
Tiểu Thuần co rúm người vào ghế, giọng khàn khàn: "Không, không nhớ rõ."
"Lên xe là được tuyển chọn sao?"
"Ừ." Lúc này Tiểu Thuần đã rất yếu, nàng không dám không trả lời Ngân Tô: "Khi vé xe xuất hiện, chúng ta nhất định phải lên xe."
"Không lên xe thì sao?"
"C·h·ế·t."
Câu trả lời này trùng khớp với Dương đại phu.
"Vậy chuyến tàu này dừng ở đâu cuối cùng, ngươi có biết không?"
Tiểu Thuần: "Chuyến tàu này không có trạm cuối."
"Ồ." Không ngạc nhiên chút nào trước đáp án, Ngân Tô tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi xuống xe ở đâu?"
Tiểu Thuần vô cùng đau đớn, không nghĩ ngợi đến câu hỏi của Ngân Tô, theo bản năng trả lời: "Trạm Quỷ lĩnh."
"Ngươi có thể xuống xe sao?"
". . ."
Tiểu Thuần hình như ý thức được mình lỡ lời, nàng lén nhìn Ngân Tô, vừa ngẩng đầu liền thấy nữ sinh đang mỉm cười, lòng nàng không khỏi lạnh đi một nửa.
" . ."
Tiểu Thuần trợn ngược hai mắt, trực tiếp ngất đi.
Ngân Tô bóp cổ nàng: "Đừng giả bộ xỉu, ta cũng không phải là loại người thương hoa tiếc ngọc."
Hai mí mắt của Tiểu Thuần đang nhắm khẽ rung rẩy, cuối cùng vẫn phải mở mắt ra, tại sao nàng lại xui xẻo như vậy, bị nàng ta tìm đến trước nhất. . .
"Làm sao ngươi xuống xe được?"
". . . Đi xuống?"
Ngân Tô cười nhạt, một tay tát vào đầu Tiểu Thuần: "Ngươi trêu ta đó hả?"
Tiểu Thuần bị cú tát đó làm choáng váng đầu óc, nàng co người lại, nhỏ giọng nói: "Khí quan đặc thù của hành khách, là giấy thông hành xuống xe."
Hành khách đặc thù. . . Người chơi à.
Khí quan người chơi là giấy thông hành xuống xe của NPC, vậy giấy thông hành xuống xe của người chơi là gì? Chẳng lẽ cũng là khí quan của người chơi à?
Ngân Tô ngước mắt nhìn quanh Tiểu Thuần một vòng, lẽ nào là khí quan của NPC à?
Tiểu Thuần nhận thấy sự ác ý trong mắt Ngân Tô, hai tay khoanh trước ngực, run rẩy nói: "Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì?"
Ngân Tô thu ánh mắt lại, nàng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Nói hết những gì ngươi biết về chiếc tàu này cho ta nghe."
"Ta không. . ."
Tiểu Thuần chưa nói hết câu đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Ngân Tô làm cho tắt ngấm.
"Ta biết thật sự không nhiều lắm. . ."
Ngân Tô trìu mến xoa đầu nàng: "Không sao, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu, nhưng phải nói thật, biết không?"
Tiểu Thuần chỉ cảm thấy cái bàn tay xoa đầu mình kia giống như bàn tay ác ma.
". . Biết, biết."
Chuyến tàu D4444 xuất hiện khi nào thì không ai nói rõ được, bọn họ chỉ nhớ chuyến tàu này mỗi ngày đều xuất hiện tại sân ga.
Khi vé xe hiện ra trong tay họ, những người có vé xe bắt buộc phải lên xe.
Chỉ khi ở trên xe thu được khí quan hành khách đặc thù, thì mới có thể xuất hiện chuyến tàu về lại sân ga thuộc về mình, mà an toàn xuống xe.
Những người bị kẹt ở sân ga, vừa khát vọng có được vé xe, vừa sợ phải có được vé xe.
"Vì sao?"
Tiểu Thuần khó nhọc nuốt nước miếng mấy lần, "Bởi vì nếu có thể ở trên tàu thu được càng nhiều sức mạnh, thì sẽ sống sót được càng lâu trên sân ga."
Tiểu Thuần không nhớ rõ mình làm thế nào đến sân ga.
Tất cả ký ức của nàng đều bắt đầu từ sân ga.
Ký ức mỗi ngày của nàng đều giống nhau, như một đoạn DVD lặp đi lặp lại, không có gì mới lạ.
Nàng lang thang ở gần sân ga, làm sao cũng không thể rời đi được, mỗi ngày đều nhìn thấy con tàu kia vào trạm, rồi rời đi.
Trên sân ga cũng không yên bình, một số quái vật thực lực mạnh sẽ bắt nạt quái vật yếu, thậm chí là nuốt chửng quái vật yếu.
Vì vậy mà theo bản năng họ muốn mạnh hơn.
Tin tức rằng lên xe có thể giúp họ mạnh lên, không biết từ đâu truyền ra, dù sao ai ai cũng đều nói thế.
Mà những quái vật đã lên xe, thành công xuống xe, thật sự trở nên mạnh hơn.
Thế nhưng cũng có rất nhiều quái vật sau khi lên xe, thì không bao giờ còn xuống nữa, họ biến mất ở trên tàu.
Cho nên bọn họ vừa sợ hãi lên xe, lại vừa mong muốn được lên xe.
"Ta. . . Ta chỉ biết nhiều như vậy." Tiểu Thuần nói xong, khẩn trương nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô suy tư, chuyến tàu mỗi ngày đều vào trạm một lần. . . Vậy cái sân ga tàu này đúng là một vòng tuần hoàn rồi.
Sau bốn mươi bốn ga, hẳn là những người đã lên xe họ xuống ga, sau đó lại mở chạy tuần hoàn tiếp.
Ngân Tô nhìn Tiểu Thuần một chút: "Còn cái gì khác không? Suy nghĩ cho kỹ lại một chút."
"Ta còn nghe nói. . . Nghe nói có một lời đồn."
"Lời đồn gì?"
Tiểu Thuần nhìn quanh một lượt, cẩn thận nói: "Chỉ cần g·i·ế·t c·h·ế·t. . . trưởng tàu, tàu sẽ đến trạm cuối."
"Giết trưởng tàu?"
"Ta. . . Ta nghe nói vậy." Tiểu Thuần có vẻ như sợ Ngân Tô nghĩ nàng đang lừa dối, "Lời đồn này rất nhiều người biết. . . Ngươi không tin thì có thể đi hỏi họ."
. .
. . .
Ngân Tô bên trong toa xe vui vẻ hòa thuận, những toa xe khác lại không hề dễ chịu.
Sau khi trưởng tàu rời đi, Quỷ Ảnh người liền lập tức bắt đầu mời người chơi chơi game.
Các trò chơi của Quỷ Ảnh người đại bộ phận đều là các trò chơi nhỏ, loại mà trẻ con cũng chơi được, nhìn thì phần thắng rất lớn, thế nhưng mà Quỷ Ảnh người có một ưu thế, người chơi không nhìn thấy bọn họ.
Cho nên đối với những trò chơi kiểu trốn tìm, nếu như người chơi không có đạo cụ thích hợp, rất dễ thua trận.
Thua cuộc cũng sẽ không c·h·ế·t, quái vật chỉ sẽ lấy đi một bộ phận trên cơ thể bọn họ. Giống như trước dùng bộ phận trên cơ thể mua vé bổ sung vậy, người chơi cũng vẫn không cảm nhận thấy bất kỳ khó chịu nào.
Quái vật sẽ dụ dỗ những người chơi thua cuộc tiếp tục chơi đùa, nếu thắng sẽ lấy lại được phần cơ thể đó.
Hơn nữa, lũ quái vật này lại còn gian xảo, tỷ như là bắt đầu chơi không nói rõ luật, hoặc luật chơi mơ hồ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận