Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1156: Hiện thực không cách nào khôi phục (length: 8213)

Bọn Bạch Nhàn vốn định bắt sống nhưng đáng tiếc đối phương không cho bọn họ cơ hội này, nhất định phải đánh nhau chết sống.
Ngân Tô liền rất hiếu kỳ: "Sao các ngươi lại chọc phải người 'Ác mộng giáng lâm'?"
"Ác mộng giáng lâm? Bọn họ là người 'Ác mộng giáng lâm'?" Trong đáy mắt Bạch Nhàn trong nháy mắt bùng lên vẻ âm trầm.
Ngân Tô càng kinh ngạc hơn, "Các ngươi không biết hả, vậy các ngươi đánh nhau với bọn họ làm gì? Nửa đêm đi ra ngoài đụng phải à?"
'Ác mộng giáng lâm' luôn làm theo chuẩn tắc "Có thể để người khác động thủ thì tuyệt không tự mình động thủ", nếu muốn đối phó một công hội nào đó, hẳn là sẽ chọn một con dao, trốn ở phía sau màn thao túng, rất không có khả năng tự mình ra mặt.
Vừa rồi xuất hiện đều là thành viên của 'Ác mộng giáng lâm', không có thế lực nào khác.
Cho nên Ngân Tô vô ý thức cho rằng Bạch Nhàn và đám người kia là đụng phải người của 'Ác mộng giáng lâm', hai bên lúc này mới đánh nhau.
Chuyện tốt như vậy, sao nàng lại không gặp được chứ.
Bạch Nhàn nhìn xung quanh, "Nơi này không an toàn, rời đi trước rồi nói sau. Mai Mai, ngươi và lão Nhạc đi đem tất cả mang đi."
Nói tiếp theo, giọng điệu của Bạch Nhàn có chút nặng nề.
Những thi thể trong ngõ tối, đều là đồng bạn của bọn hắn.
Đêm nay bọn họ tổn thất rất lớn.
Lúc Kính cung mở ra, Ngân Tô cũng không để ý trên mặt đất có thi thể, hơn nữa kia là đồng đội của người ta, nàng cũng không có phát rồ đến mức muốn tranh đoạt di thể của đồng đội người khác.
Mai Mai và người tên lão Nhạc cùng nhau trở về ngõ tối.
"Chúng ta đi trước."
Bạch Nhàn ra hiệu những người còn lại đi theo hắn.
Ngân Tô muốn xem bọn họ đi gặp phải vận cứt chó gì, nên trước tiên đặt tiền cược, chuẩn bị đi xem rốt cuộc bọn họ có chuyện gì xảy ra.
Ly Khương buông tay khỏi cột đèn đường, còn chưa đứng vững, thân thể đã mềm nhũn, không thể khống chế mà ngã xuống đất.
Ngân Tô tóm lấy cổ áo của nàng, kéo nàng trở lại.
"Sao vậy?" Bạch Nhàn nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại: "Tiểu Khương, thân thể ngươi không sao chứ?"
Ly Khương không cầm được nước mắt trượt dài trên má, nàng có chút khó thở, đôi môi có chút trắng bệch: "Lúc người phụ nữ kia bắt lấy ta... ta cảm giác sức lực và sinh cơ trong cơ thể đều đang nhanh chóng xói mòn, bây giờ có chút khó chịu."
Ngoài việc bị bẻ gãy cánh tay, và cú dập đầu xuống đất vừa rồi khi con tóc quái túm nàng, đầu có hơi đau, nàng không cảm thấy đau đớn nhiều hơn.
Mấy vết thương đó vốn không gây ảnh hưởng lớn tới cơ thể đã từng cường hóa bằng dược tề của nàng, nhưng nàng chính là cảm thấy yếu ớt, khó chịu.
Giống như người bệnh nằm liệt giường lâu ngày, đi một bước xuống đất cũng không được.
Bạch Nhàn lấy ra dược tề đưa tới: "Uống dược tề trước đi, xem có khôi phục được không."
Ly Khương nhận lấy dược tề uống xong, "Hình như... không có tác dụng gì."
Vết thương mà người phụ nữ kia gây ra cho nàng không thể hồi phục bằng dược tề.
"Chúng ta rời đi trước..." Ly Khương còn chưa nói hết lời, trước mắt đột nhiên xuất hiện một ống dược tề.
Nàng theo dược tề nhìn qua, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Ngân Tô.
Người sau nói ít nhưng ý nhiều: "Uống."
"... A nha."
Dược tề vào miệng, Ly Khương với khuôn mặt lấm lem nước mắt lập tức nhăn lại. ... Đắng.
Vẫn là thuốc Đông y vị đắng.
Vị đắng quá kích thích, Ly Khương vừa dừng nước mắt không bao lâu, lại lần nữa rào rào rơi xuống.
Nàng vừa khóc vừa cẩn thận cảm nhận sự biến đổi do dược tề mang lại.
Thân thể khôi phục chút sức lực, dường như không còn khó chịu như vậy...
"Có chút hiệu quả." Ly Khương chịu đựng vị đắng trong miệng, nhìn Ngân Tô: "Ta cảm thấy đỡ hơn một chút..."
Ngân Tô nhíu mày, dược tề do Thiên Tuyển vú em sản xuất chỉ tốt hơn được chút thôi sao?
Ly Khương tỉnh táo cảm nhận sự biến hóa của cơ thể, cuối cùng đi đến một kết luận: "Ta cảm thấy sinh cơ trong cơ thể giống như bị cắt đứt, không thể nào khôi phục."
Dược tề vừa rồi uống chỉ giúp thân thể nàng dễ chịu hơn một chút.
"Bạch ca." Trong ngõ tối truyền đến tiếng kêu: "Ngươi vào xem một chút."
Trong ngõ tối, Mai Mai giơ đèn chiếu sáng, soi rọi cả một vùng mấy mét trước sau.
Mấy thi thể bị dời đến một chỗ, hai trong số đó đã được đặt vào bọc đựng xác màu đen.
Nhạc Tu Lâm gọi bọn họ tới xem, là hai thi thể khác vẫn chưa bỏ vào bọc đựng xác.
Trên người hai thi thể có máu, nhưng không thấy vết thương, chỉ có điều tóc của bọn họ trắng bệch, phảng phất như trong một thời gian ngắn đã mất đi tất cả sinh cơ.
Cơ thể của họ không bị hút thành da bọc xương, huyết nhục vẫn còn, ngoài tóc trắng bệch, khuôn mặt thậm chí không có quá nhiều thay đổi, nhưng khắp nơi đều lộ rõ vẻ già nua, khô cạn mất đi sức sống.
Bạch Nhàn và Ngân Tô cùng lúc nhìn về phía Ly Khương.
Ly Khương: "..."
Nàng vừa nói qua, lúc bị khô huỳnh bắt được, sinh cơ trong cơ thể đang nhanh chóng xói mòn.
Nếu như bị bắt lại quá lâu, chỉ sợ kết cục cũng giống như hai người đồng đội kia.
Bạch Nhàn hít một hơi, trầm giọng nói: "Kỹ năng của người phụ nữ kia hẳn là thuộc loại sinh mệnh, nếu là như vậy, vậy thì ngươi e là phải dùng dược tề loại sinh mệnh mới có thể khôi phục."
Ly Khương trữ không ít dược tề, nhưng dược tề loại sinh mệnh thì nàng thực sự không có.
Tác phẩm này được biên tập và tải lên từ Sáu Chín sách ~~ Loại dược tề này phần lớn đều là dược tề cao cấp, không có nhiều hàng sản xuất ở phó bản, dù là chợ đen hay hội đấu giá cũng rất khó mua được.
. . .
. . .
Hiện trường một đám người không góp đủ một ống dược tề sinh mệnh, thế là Bạch Nhàn quyết định rời đi trước.
Ly Khương được người chơi tên Kim Diệu Tuyết đỡ, Ngân Tô đi bên trái nàng, tò mò hỏi: "Tiểu trúc mã của ngươi đâu, hai người không phải là như hình với bóng sao?"
Ly Khương: "Tiểu An không sao, hắn ở bên kia chờ chúng ta."
Ngân Tô gật đầu: "Không sao là tốt rồi."
Ly Khương: "..."
Đại lão quan tâm Tiểu An như vậy, không phải là lại muốn cho Tiểu An ăn đập đấy chứ?
Bạch Nhàn dẫn bọn họ đi xuyên qua mấy con phố, tiến vào khu phố cũ càng thêm âm u, ánh đèn đường thưa thớt, những khu phố tối sáng xen kẽ kéo dài về phía xa.
Ngân Tô nhanh chóng nhìn thấy ở xa có bóng người lắc lư bên ngoài một dãy nhà, trong không khí có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Bạch Nhàn và đám người vừa xuất hiện, người kia lập tức nghênh đón, giọng điệu lo lắng: "Mọi người không sao chứ?"
Không một ai lên tiếng.
Người kia cũng phát hiện thiếu vài đồng đội, sắc mặt đang lo lắng vốn đã tái nhợt càng thêm tái nhợt, không khí lại càng thêm nặng nề.
Ánh mắt của Ngân Tô lướt qua người đối diện, rơi vào tấm biển trước tòa kiến trúc lớn phía sau hắn – Xuân Huy viện.
Người kia vẫn còn đang đắm chìm trong cái chết của đồng đội, rất nhanh phát hiện ra gương mặt xa lạ của Ngân Tô, cảnh giác hỏi: "Vị này là..."
"Bạn của Tiểu Khương." Bạch Nhàn không nói nhiều, trước đi về phía bên trong Xuân Huy viện: "Vào trong trước đã."
Ngân Tô đi theo phía sau bọn họ, bước mạnh vào Xuân Huy viện này, lập tức bị mùi máu tươi xộc thẳng vào mặt, tóc quái có chút xao động, lắc lư ở những nơi người khác không thấy được.
Tiểu Hùng trong túi thừa dịp Ngân Tô không chú ý, lộn ra, rơi trên mặt đất, rất nhanh liền ẩn mình vào bóng tối biến mất không thấy.
Ngay trước mặt chính là một tòa nhà nhỏ ba tầng, Tiểu Lâu không có mở đèn, an tĩnh đứng sững trong đêm tối.
Bên trái là một hành lang, có cửa, thông sang các kiến trúc khác.
Bên phải lại là bức tường, trên tường dán không ít quảng cáo tuyên truyền, còn có một số hình vẽ tay và chữ viết, Ngân Tô liếc qua nội dung đó, đây đúng là một viện dưỡng lão.
"Đây là một viện dưỡng lão." Thanh âm của Ly Khương vang lên: "Chúng ta chính là phát hiện những người đó ở đây."
"Bọn họ làm gì ở đây?"
"Giết người."
—— Hoan nghênh đến với địa ngục của ta—— Năm nay là ngày cuối cùng rồi, các bảo bối mà không bỏ phiếu, thì phải sang năm mới ném được đó ~~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận