Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 877: Hiện thực màn ánh sáng màu đen (length: 7986)

Nghiêm Nguyên Thanh lấy Bạch Thức ra: "Vậy để Bạch Thức đưa ngươi đi."
Ngân Tô gật đầu, lái xe đi cần thời gian, Bạch Thức không gian truyền tống đảo mắt liền có thể đến.
Bạch Thức mở ra đường hầm truyền tống, mang theo Ngân Tô biến mất.
Nghiêm Nguyên Thanh nhìn về phía Lương Phục một bên: "Sao ngươi lại cùng Tô tiểu thư ở cùng một chỗ?"
"Chúng ta gặp Tô tiểu thư ở thôn Đồng Nhân." Lương Phục nói: "Đội Mâu ở bên kia tìm được đội viên được phái đi dò xét lúc trước, bọn họ bị người giết."
"Bị người giết..."
"Đội phó, đội phó..." Người bên sở chỉ huy lao ra, "Huyện Sơn Lộc đột nhiên xuất hiện mấy con quái vật cấp S!"
Vẻ mặt Nghiêm Nguyên Thanh biến đổi, không rảnh nói chuyện với Lương Phục, nhanh chóng hướng bên sở chỉ huy đi: "Từ chỗ nào xuất hiện? Có phải là những cái đã quan trắc trước đây không?"
"Không biết, đột nhiên xuất hiện..." Người kia nhanh chóng nói tin tức mới nhất: "Còn có Mùa Hạ Nóng Nực cùng Khương Dư Tuyết đều gặp quái vật, hiện tại mất liên lạc. Đội trưởng Tô Nguyệt Thiền bên kia gặp phải rất nhiều Đồng Nhân, tình huống cũng không tốt. Đội trưởng Mâu Bạch Ngự đã nhận được tin tức, đang quay về chi viện, các đội khác..."
Nghe tình huống ở huyện Sơn Lộc, lòng Nghiêm Nguyên Thanh càng nặng nề.
...
...
Khu lánh nạn.
Dãy núi bên này là một mảnh đất bằng rất lớn, mặc dù có thu hoạch, nhưng trong thời kỳ đặc biệt, cũng không để ý đến những thu hoạch đó, toàn bộ đều bị dùng làm khu lánh nạn.
Lúc này, ánh sáng đen gần như bao phủ toàn bộ khu lánh nạn, những nơi bên ngoài không bị che phủ, có không ít người đang tranh nhau chen lấn chạy ra ngoài.
Bọn họ không biết tại sao lại như vậy, khó khăn lắm mới trốn đến đây từ huyện Sơn Lộc, còn chưa kịp trở lại bình thường thì lại đột ngột gặp phải chuyện như vậy.
Người bên ngoài đang tiếp ứng những người trốn tới, xa cách thông đạo, để bọn họ ngăn cản người phía sau.
Những người này đều chỉ ở bên ngoài, không ai dám đến gần khu vực ánh sáng đen.
Bạch Thức cùng Ngân Tô đột ngột xuất hiện ở bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết chói tai rót vào tai.
Lực lượng âm trầm đáng sợ từ khu vực ánh sáng đen lan ra theo những người chạy ra ngoài, mí mắt Ngân Tô không kiểm soát được mà loạn lên, nàng đưa tay đè chặt con mắt có chút nhói nhói.
Vết đau nhỏ nhặt dần dần lan ra toàn thân.
Điểm đau này đối với Ngân Tô mà nói thì chẳng là gì cả.
Thế nhưng, nó kéo dài không dứt, Ngân Tô chỉ cảm thấy bực bội, muốn... hủy diệt tất cả, giết sạch những người kêu la om sòm kia.
Một màu đỏ như biển phủ kín trước mắt, một loại lực lượng quỷ dị không thể khống chế nào đó đang muốn nắm giữ thân thể nàng.
Khiến nàng thuận theo dục vọng của mình, đi phát tiết, đi hủy diệt tất cả, giết sạch những thứ ồn ào...
Ngân Tô chậm rãi hít một hơi, lại từ từ thở ra.
Một lát sau, Ngân Tô buông tay, đáy mắt trong veo chiếu ánh sáng đen xông thẳng lên trời, lãnh ý lan ra, bình tĩnh thờ ơ.
Đứng ở chỗ này nhìn, nó giống như một bức màn ánh sáng hơn.
Nó ngăn cách khu lánh nạn bên trong bằng ánh sáng đen, mơ hồ có thể thấy kiến trúc.
Nơi này cách khu lánh nạn rất gần, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy ánh sáng đen mang theo tính áp bức tuyệt đối, càng nhìn càng cảm thấy ngột ngạt, có cảm giác sợ hãi khó thở.
Những người trốn thoát hoảng sợ lo lắng, tiếng rên la không ngừng, cảnh tượng Địa ngục ngày tận thế này khiến người ta sinh ra hàn ý trong lòng.
Bạch Thức mang Ngân Tô tìm đến Giang Kỳ.
Bên người Giang Kỳ có không ít người, phần lớn là những gương mặt xa lạ, cũng có mấy người quen.
Bắt mắt nhất là Hỉ Ngô với bộ kỳ bào đỏ rực, thời tiết này nàng cũng không ngại lạnh, để lộ cánh tay lại để lộ cả chân.
Tư Liễm cũng ở đó, mái tóc dài hơi xoăn được búi lên, cố định bằng một chiếc trâm gỗ, bộ quần áo thể thao màu đen đơn giản nhưng vẫn tôn lên khí chất tự phụ lãnh ngạo của Tư Liễm.
Tư Liễm lúc này có chút dựa vào người Hỉ Ngô, cau mày nhìn về phía khu lánh nạn.
Phía sau Tư Liễm và Hỉ Ngô có một vài người đi theo, chắc là thành viên công hội Tư Thu Chi Thần.
Ngân Tô còn thấy Bạch Lương Dịch, mang theo mấy người đứng một bên, lúc này cũng đang nhìn khu lánh nạn ở phía xa với vẻ mặt ngưng trọng và lo lắng.
Còn có rất nhiều người nữa, nhưng Ngân Tô không nhận ra, có lẽ là những người của các công hội lớn đến cứu viện trước.
Ngân Tô tùy ý nhìn qua rồi thu tầm mắt lại, đi về phía Giang Kỳ.
"Nó bao phủ toàn bộ khu lánh nạn, hiện tại chỉ có người ở bên ngoài trốn thoát... Chúng ta đã thử hai lần, kết quả vẫn như vậy... Mọi biện pháp đều đã thử qua, vẫn không cách nào liên lạc được với bên trong khu lánh nạn..."
Người bên cạnh Giang Kỳ đang báo cáo tình hình.
Giang Kỳ liếc thấy Ngân Tô và Bạch Thức tới, vừa rồi Nghiêm Nguyên Thanh đã báo trước với hắn rồi.
"Tô tiểu thư."
Ngân Tô không khách sáo với Giang Kỳ, trực tiếp hỏi: "Tình hình nơi này như thế nào?"
Giang Kỳ không nói nhảm: "Nó xuất hiện rất đột ngột, thời gian bao phủ toàn bộ khu lánh nạn chưa đến nửa phút."
Ngân Tô: "Hiến tế là chuyện gì?"
"Những người chạy ra mang ra tám chữ 'Lấy thân hiến tế, ta thần hàng lâm'."
Những người chạy ra nói, người ở bên trong đều mê muội cả, rõ ràng giây trước còn nghĩ chạy ra ngoài, giây sau lại đột nhiên quay đầu, ghi nhớ tám chữ kia mà chạy vào trong.
Giọng điệu Ngân Tô khác thường lạnh lùng: "Nghe giống như có người muốn thỉnh thần a."
Địa bàn của mình không mời thần bên ngoài vào, đúng là có bệnh.
Không phải để thế giới này biến thành thế giới quái vật thì mới cao hứng đúng không.
"Chuyện này chắc chắn có liên quan đến đám người ác mộng giáng lâm." Giang Kỳ đã có một chút manh mối, xác định kẻ chủ mưu là ai, giọng nói nhuốm sát ý lạnh thấu xương: "Khu ô nhiễm nhân tạo, tập trung người sống sót lại một chỗ rồi hiến tế, tất cả đều là kế hoạch của bọn chúng."
Bọn họ đã dốc toàn lực mạo hiểm cứu người ở nơi đây.
Ai ngờ được đám người ác mộng giáng lâm đã sớm lên kế hoạch, muốn hiến tế toàn bộ những người đã cứu ra.
Sau sự kiện chung cư Trúc Mộng, bọn họ luôn truy tìm manh mối liên quan đến ác mộng giáng lâm.
Đáng tiếc những người này rất khó lần ra.
Bọn họ chỉ bắt được một số lâu la bị tẩy não triệt để, bọn họ không chịu hé răng gì cả. Cho dù dùng kỹ năng lục soát ký ức, cũng không thu được gì.
"Các ngươi có phái người đi vào không?"
"Cho dù là người bình thường hay người chơi, sau khi đi ra đều sẽ nhanh chóng sa vào, trở nên giống như những người kia, 'tự nguyện' trở thành vật tế."
Bọn họ đã thử mọi biện pháp, đều không hiệu quả.
Cho nên bây giờ không dám phái người đi vào, đi vào chỉ có chết.
Hiện tại vẫn chưa tìm được biện pháp ngăn cản.
Bọn họ đang bất lực trước tình huống hiện tại.
Đây thật sự có thể là sức mạnh của thần...
Chờ người bên trong chết hết, cái gọi là 'Thần' có thật sự sẽ giáng lâm?
Nếu thần thật sự giáng lâm, thế giới này sẽ trở thành như thế nào?
"Đạo cụ thì sao?"
"Vô dụng, đạo cụ sẽ trực tiếp mất hiệu lực." Giang Kỳ lật đoạn video trong điện thoại cho Ngân Tô xem: "Đây là hình ảnh lúc đó, ngươi có thể xem."
Hình ảnh là toàn cảnh khu lánh nạn, mười tòa nhà hình chữ nhật trải dài ra xa, một tòa có thể chứa hơn hai mươi nghìn người.
Bây giờ chỉ là chỗ tạm thời, không hề cân nhắc đến sự thoải mái gì cả.
Trong ảnh, còn có kiến trúc từ dưới đất mọc lên, có thể thấy mơ hồ những đám người di chuyển giữa các khu nhà.
Đúng lúc này, mấy cột sáng đen từ những nơi khác nhau trong khu lánh nạn bắn lên trời, va chạm với nhau ở trên không trung.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận