Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 528: Hiện thực thu hoạch chất dinh dưỡng (length: 8426)

Dưới ánh trăng, những người lây bệnh lục đại, thất đời kia sắc mặt cứng ngắc, ánh mắt chết lặng.
Bọn họ nhất loạt đi về phía trước.
"Phù phù!"
Liên tiếp những tiếng rơi xuống nước.
...
...
Ngân Tô nghe thấy tiếng rơi xuống nước, trong những bóng người đang đứng yên bất động kia, có một bóng ma khổng lồ đổ ập xuống giữa không trung, như một xúc tu quái vật cường tráng.
Mà những bóng người kia đối mặt với xúc tu này không hề sợ hãi, ngược lại dồn dập giơ tay lên, phảng phất như đang lặng lẽ reo hò, chúc mừng.
Những người bị lây bệnh sáu, bảy đời kia, là bị đưa tới làm tế phẩm.
Hòe Diệp Bình muốn tiến hóa, nhất định phải liên tục không ngừng thu hoạch chất dinh dưỡng.
"Đây cũng là bản thể của Hòe Diệp Bình!" Hà Minh lập tức ấn đồng hồ trên cổ tay, không biết thông báo cho ai: "Phát hiện bản thể Hòe Diệp Bình."
Ngân Tô liếc hắn một cái, cũng không ngăn cản.
Ngân Tô rất nhanh nhìn thấy nơi xa có người chạy tới.
Hà Minh vẫy tay gọi đối phương, "Cô ta cũng là người chơi, các ngươi tới đây đi."
Ngân Tô phát hiện đối phương có ba người.
Trong đó người đàn ông kia để tóc dài, tùy ý buộc lại một chút, trông cực kỳ cẩu thả.
Khí chất này khiến Ngân Tô nhớ đến một người, Bạch Lương Dịch ở thôn Vĩnh Sinh, người hay xoa tay thành quả cầu ánh sáng nổ tung.
Tóc dài liếc nhìn Ngân Tô một lượt, có lẽ là để xác định cô có nguy hiểm hay không, sau đó mới nhìn về phía đầm nước, "Nhiều người bị lây bệnh vậy sao?"
Ngân Tô: "..."
Giọng nói cũng giống.
Ngân Tô rất nhanh thu hồi tầm mắt, không hề biểu lộ gì khác thường.
Có thể gặp được người trong phó bản ở thế giới hiện thực, không biết nên coi là mình xui xẻo hay may mắn nữa.
Hai người đi cùng người tóc dài, một người gầy như khỉ, một người khác là một nữ sinh, nàng ta đeo bịt mắt, nhưng hình như không gặp vấn đề gì về việc nhìn.
"Cô không phải là người của cục điều tra sao?" Ngân Tô liếc bọn họ: "Sao không báo cho cục điều tra?"
"Báo cho cục điều tra làm sao kiếm điểm tích lũy được." Hà Minh nói: "Điểm tích lũy này đương nhiên phải tự mình kiếm lời rồi."
Ngân Tô: "..." Nội ứng à!
Nhưng mà cục điều tra chắc cũng không quan tâm, nếu không bọn họ cũng không tạo ra cái chế độ nhân viên ngoài biên chế kiểu này.
Cục điều tra muốn là vào lúc cần thiết, có thể hiệu triệu các người chơi đồng tâm hiệp lực, giải quyết những rắc rối gây nguy hiểm đến thế giới thực tại.
Hà Minh: "Chẳng lẽ cô không phải vì điểm tích lũy mà đến?"
Ngân Tô buông tay: "Ta nói vì thế giới hòa bình, ngươi có tin không?"
"Nếu tất cả mọi người đều vì điểm tích lũy, vậy có muốn hợp tác không?" Tóc dài hỏi Ngân Tô.
Nàng đã có thể tìm tới chỗ này, chứng tỏ cũng có chút bản lĩnh.
Bọn họ tuy nhiều người, nhưng cũng không loại trừ khả năng người ta là một đại lão.
Điểm tích lũy còn chưa tới tay, đã vội kiếm rắc rối cho mình.
Ngân Tô cảm thấy một mình nàng đều có thể làm được, không cần thiết phải hợp tác.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn đồng ý: "Cũng được."
Đám người này đều ở đây rồi, dù không hợp tác bọn họ cũng không bỏ qua, kiểu gì cũng sẽ ra tay, nói không chừng sẽ còn gây phiền phức cho cô.
Đều là những đồng đội mới mẻ, hiếu động cả, Ngân Tô quyết định sẽ cùng ái một chút.
Dù sao thì bây giờ điểm tích lũy đối với cô, có cũng như dệt thêm hoa trên gấm, không có thì cũng chẳng sao.
-- Bán đạo cụ điểm tích lũy còn tới nhanh hơn.
Bạch Lương Dịch: "Điểm tích lũy chia thế nào?"
Ngân Tô: "Năm năm nhé?"
"Năm năm?" Khỉ Ốm kia bất mãn mở miệng: "Một mình cô mà muốn ôm trọn một triệu điểm tích lũy à? Cô đừng có mà cậy mạnh quá đáng."
Hà Minh cũng nhỏ giọng nói: "Bạn bè, bọn ta nhiều người đấy. Một mình cô, chia năm năm có chút không ổn..."
"Ta một mình cũng có thể kiếm được hai triệu đấy." Ngân Tô mỉm cười: "Các người chọn đi?"
"..."
Khỉ Ốm định nói gì đó thì bị người tóc dài ngăn lại.
"Bạch ca?"
"Năm năm thì năm năm đi." Bạch Lương Dịch ngăn Khỉ Ốm lại, nói với Ngân Tô: "Nhưng mà cô phải chắc chắn là không gây cản trở, bằng không thì bọn ta sẽ không chia điểm tích lũy cho cô."
"Được thôi."
Hà Minh tuy rằng cũng thấy bọn họ nhiều người, đóng góp nhiều hơn thì nên được chia nhiều, chia năm năm thì có hơi không hợp, nhưng cũng không ý kiến gì lớn.
Còn Khỉ Ốm thì rất không vui, bọn họ cực khổ lắm mới giành trước người khác tìm tới Hòe Diệp Bình, cho là kiếm được hai triệu, giờ lại bị rút còn một triệu...
Nhưng Bạch Lương Dịch đã quyết định rồi, cậu ta cũng không dám cãi.
"Hòe Diệp Bình cấp bậc không rõ, trước mắt chỉ biết khả năng sinh sôi mạnh, lây nhiễm nhanh, thực lực như thế nào thì tạm thời không rõ ràng. Tí nữa khi đối đầu nó, mọi người phải chú ý phòng hộ."
"Hòe Diệp Bình sợ lửa, Mai Mai có kỹ năng hệ Hỏa, cô ấy và tôi sẽ tấn công chính..."
Bạch Lương Dịch bắt đầu lên kế hoạch, Mai Mai là cô nữ sinh đeo bịt mắt kia.
Nói xong, Bạch Lương Dịch nhìn về phía Ngân Tô: "Bạn, kỹ năng của cô?"
"Không có." Giám Định Thuật không có tác dụng chiến đấu gì, coi như không có vậy.
"..."
Dù sao thì không phải người chơi nào cũng có thiên phú kỹ năng, nhưng không phải những người có thiên phú kỹ năng đều lợi hại.
Có một số kỹ năng phụ trợ hoặc kỹ năng không có tác dụng gì lớn, có cũng như không.
Nhưng không thể vì thế mà coi thường người ta.
Trong phó bản chỗ nào cũng có kỳ ngộ, ai biết trong tay người ta có át chủ bài gì, đạo cụ gì không.
"Ngay cả kỹ năng cũng không có, cô đừng có khoe mẽ nữa!" Khỉ Ốm cười lạnh một tiếng: "Lát nữa bọn tôi cũng không cứu cô đâu."
"Núi Khỉ." Giọng của Bạch Lương Dịch nặng hơn vài phần, "Đừng gây chuyện."
Ngân Tô hiếu kỳ: "Kỹ năng của ngươi là gì?"
Núi Khỉ cảnh giác: "Ngươi dò hỏi kỹ năng của ta làm gì?"
Ngân Tô dùng giọng điệu thành khẩn hết mức có thể: "Tò mò xem đó là kỹ năng gì, mà khiến ngươi tự tin đến vậy."
Núi Khỉ: "..."
Có lẽ Núi Khỉ nhận thấy Ngân Tô khó đối phó, bực tức ngậm miệng.
"Mọi người hành sự tùy theo hoàn cảnh." Bạch Lương Dịch nhìn về phía đầm nước: "Hành động."
...
Ngân Tô và Hà Minh cùng nhau tiếp cận đầm nước từ phía bên trái, những người bị lây bệnh vẫn giơ hai tay lên, trong đầm nước tiếng nước cuộn trào, rễ cây to khỏe của Hòe Diệp Bình thỉnh thoảng lại sôi sục lên.
Ngân Tô thấy Hà Minh ngồi xổm xuống bất động, cô cũng làm theo ngồi xuống, hỏi hắn: "Ngồi xổm làm gì? Đây là kỹ năng của anh hả?"
"?? Nhà ai mà kỹ năng là ngồi xổm chứ! ... đang chờ tín hiệu ấy."
"Ồ."
Ngân Tô nhìn về phía đầm nước... nhìn một chút... rồi lại nhìn.
"Còn phải chờ đến khi nào?" Cô lại hỏi.
"..."
Khi nào đối phương gửi tín hiệu, thì chờ tới lúc đó thôi!
"Nhanh thôi." Hà Minh không thể không trả lời, sợ Ngân Tô làm bậy, phá hỏng kế hoạch, "Cô đừng có lộn xộn, lát nữa công kích ta bảo cô."
"Ồ."
Ngân Tô rụt đầu về.
Ước chừng hai phút sau, Hà Minh dường như phát hiện tín hiệu của đồng đội, lập tức gọi Ngân Tô: "Ngay lúc này, chúng ta giải quyết đám người bị lây bệnh này..."
Hà Minh chưa kịp nói hết câu, người vừa nãy còn đang ngồi xổm cạnh mình đã không thấy đâu nữa.
" ??"
Hắn nhìn về phía trước, cô nữ sinh đó đã tới gần người bị lây bệnh.
"!!"
Hà Minh vội đuổi theo.
Những người khác cũng phát động công kích người bị lây bệnh, họ muốn trong thời gian ngắn nhất có thể giải quyết hết những đám người lây bệnh gây cản trở này.
Hà Minh cùng đồng đội phối hợp rất ăn ý, nhưng Ngân Tô người đồng đội nửa đường này thì hoàn toàn không hề ăn ý.
Hai người cứ tự mình đánh.
Ăn ý duy nhất có lẽ là ở việc không cản trở lẫn nhau.
Hà Minh phát hiện thực lực của đám người bị lây bệnh này cũng không mạnh, ngoài việc bọn họ có sức khỏe lớn hơn người bình thường một chút, trên cơ thể sẽ có những sợi rễ màu trắng chui ra, chứ không hề có thủ đoạn công kích đặc biệt gì.
Hà Minh vừa giải quyết xong một người bị lây bệnh, quay đầu lại đã thấy Ngân Tô bên kia đã giải quyết gần xong rồi.
Ánh mắt của hắn liếc thấy trong đầm nước có một bóng đen vươn ra, quất về phía sau lưng Ngân Tô.
Hắn vô ý thức hét lên một tiếng: "Cẩn thận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận