Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 28: Hoàn mỹ nhân sinh trại an dưỡng (28) (length: 7718)

Khang Mại: "..."
Ai mà lại đi nói cho ngươi biết chứ! !
Ban ngày còn không thể moi được bao nhiêu manh mối từ miệng NPC, huống chi là buổi tối!
Bất quá Khang Mại nhìn người phóng viên nằm bẹp dưới đất thảm thương kia, tựa hồ cũng có thể chấp nhận lý lẽ của nàng, nàng hỏi cái này, e là không phải là từ tốt gì.
"Cộc cộc ——"
Tiếng gõ cửa từ hành lang truyền vào.
Khang Mại và Ngân Tô đồng thời nhìn về phía cửa.
Không phải cửa phòng của bọn họ, chắc là... phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh bọn họ là Uông Hiểu Linh và Đinh Hàm Chi, giờ chỉ còn lại Uông Hiểu Linh...
"Cộc cộc ——"
Cửa phòng tiếp tục bị gõ vang, sau đó một giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang lên, "Không muốn trốn tránh kiểm tra, nhanh lên mở cửa."
Khang Mại nhíu mày: "Uông Hiểu Linh không phải đi kiểm tra cao ốc sao? Chẳng lẽ nàng chưa kiểm tra sao?"
Uông Hiểu Linh vào trước bọn họ, nhưng khi bọn họ đến phòng kiểm tra thì lại không thấy nàng.
"Vì sao các ngươi không nghe lời vậy..." Giọng người ngoài cửa rõ ràng trở nên nóng nảy, tiếng gõ cửa cũng ngày càng lớn, giống như là muốn phá cửa.
Sau một hồi gõ cửa điên cuồng, bên ngoài đột nhiên không có động tĩnh.
Bọn họ không nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Ngân Tô đứng dậy đi tới bên cửa, chuẩn bị mở cửa.
Khang Mại vô thức ngăn cô lại, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi làm gì?"
"Ra ngoài xem thử."
"..."
Lúc này ra ngoài nhìn cái gì chứ? Điên rồi! !
"Không sao, nhiều người bạn bè vẫn hơn..." Ngân Tô gạt Khang Mại ra, răng rắc một tiếng mở cửa, sau đó đụng ngay thầy thuốc đang áp sát cửa nghe lén.
Ngân Tô: "..."
Thầy thuốc: "..."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, thầy thuốc muốn rút lui, Ngân Tô lại trợn mắt, nhanh tay nắm chặt hắn, "Nửa đêm nửa hôm ông ở đây nghe lén? Ông là biến thái sao?"
"Ta..."
"Ông cái gì mà ông? Bị tôi bắt tại trận, ông còn muốn cãi? Tôi ngược lại muốn xem thử cái trại dưỡng lão này của các người rốt cuộc là chuyện gì!" Ngân Tô túm lấy thầy thuốc đi về phía quầy y tá, thầy thuốc mấy lần muốn nói chuyện đều bị cô chặn họng.
Lúc này, tại quầy y tá có một y tá đang ngồi, trong hoàn cảnh không có ánh đèn, cô ta như tan vào trong bóng tối.
"Bốp!"
Ngân Tô vỗ mạnh lên quầy, kéo thầy thuốc qua đó, ấn đầu hắn xuống quầy, "Cái người này, nửa đêm nửa hôm nằm sấp bên ngoài nghe lén, mấy người không quản sao?"
Y tá trực ban ngẩng đầu lên nhìn, trong bóng tối không thấy rõ nét mặt cô ta, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh băng không có ý tốt của cô ta.
Y tá trực ban: "Hắn là thầy thuốc trực ban."
Ngân Tô "à" một tiếng, "Sao tôi không biết ở khu điều trị có thầy thuốc trực ban nha?"
Quy tắc mà bọn họ nhận được là — thầy thuốc sẽ không xuất hiện ở khu điều trị vào ban đêm.
Giọng điệu của y tá trực ban không hề thay đổi, đáp trả rõ ràng: "Vì có người không kiểm tra, thầy thuốc trực ban đến kiểm tra cho những bệnh nhân chưa kiểm tra."
"Vậy tại sao hắn lại nằm sấp ở chỗ chúng tôi? Tôi hôm nay đã kiểm tra rồi... À, cái trại dưỡng lão này của các người có phải toàn mấy thầy thuốc biến thái không vậy."
Ngân Tô lộ ra vẻ sợ hãi, nghi ngờ nhìn y tá trực ban, rồi lại nhìn thầy thuốc trực ban.
"..."
Y tá trực ban dường như trừng mắt nhìn thầy thuốc trực ban, "Vậy ý cô muốn thế nào?"
"Xử chết hắn luôn đi."
Thầy thuốc trực ban: "? ? ?" Hắn chỉ là nghe thấy có người nói chuyện ở phòng bên cạnh, muốn qua nghe thử thôi, ai biết người ở trong gan lại to đến mức dám mở cửa!
Y tá trực ban: "..."
"Chỉ đùa thôi, làm gì căng thẳng vậy." Ngân Tô cười khẽ, đưa tay về phía y tá trực ban: "Không phải nói nửa đêm thấy thầy thuốc thì có thể hỏi xin thuốc sao? Cho tôi xin một lọ."
Y tá trực ban: "..." Chỉ thiếu điều là không kêu xử chết hắn.
Y tá trực ban cuối cùng vẫn không để đồng nghiệp đi chết, cứng đờ đứng dậy, đi vào trong phòng trực ban: "Anh đi theo tôi... Thả hắn ra."
Ba chữ cuối, y tá trực ban cố tình nhấn mạnh.
Sao cô ta lại có thể muốn lôi hắn đi vào chứ! !
Ngân Tô nhìn y tá trực ban, rồi nhìn thầy thuốc trực ban đang bị mình giữ lại, suy nghĩ một lát, lật áo khoác trắng của thầy thuốc trực ban lên, "Anh đi làm mà không mang thẻ công tác hả? Thái độ đi làm thế này... Anh tên gì vậy?"
Thầy thuốc trực ban: "?"
"Hỏi cái gì."
Vẻ mặt nữ sinh rõ ràng không có biểu cảm gì, không biết là vui hay giận, nhưng thầy thuốc trực ban lại cảm thấy lạnh người, vô thức há miệng: "Trương Hưng Mạnh."
"Cái tên của anh sao không xứng với con người gì cả, nhìn anh chỗ nào mà mạnh?" Ngân Tô buông hắn ra, mặt không cảm xúc cười khẩy: "Đợi gặp viện trưởng, tôi sẽ phản ánh về thái độ làm việc của anh."
Thầy thuốc trực ban: "? ? ?"
...
Phòng trực ban.
Y tá trực ban đi ra vẫn không bật đèn, bóng tối không gây ảnh hưởng gì lớn cho cô ta, cô ta đi thẳng đến bàn dựa vào tường.
"Tạch ——"
Một tia sáng đèn pin chiếu từ phía sau tới.
Y tá trực ban đột ngột quay đầu lại, thân thể không hề nhúc nhích, chỉ có đầu quay một trăm tám mươi độ.
Cô ta dự đoán sẽ nghe thấy một tiếng thét chói tai nhưng lại không có.
Đối phương vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta, tuyệt nhiên không cảm thấy hứng thú với màn biểu diễn của cô ta.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, một hồi lâu, Ngân Tô đành phải lên tiếng khen: "Diễn cũng được đó, lần sau đừng diễn nữa nha, ghê người chết."
Y tá trực ban: "..."
Y tá trực ban cảm thấy uất ức, ánh mắt rơi vào chiếc đèn pin trong tay cô.
Thấy cô ta nhìn thứ này, Tô đại thiện nhân cầm đèn pin rất biết điều giải thích: "Tối om như mực, cho cô cái đèn để đi đường, nói tiếng cảm ơn đi."
Y tá trực ban: "..."
Cô ta lại không cần đèn.
Cho nên y tá trực ban liền xoay đầu trở lại, hoàn toàn không có ý tứ nói lời cảm ơn.
"Hừ, không lịch sự gì cả." Ngân Tô khẽ hừ một tiếng.
Y tá trực ban cầm chìa khóa từ trong ngăn bàn, đi đến bên cạnh tủ thuốc, mở một cánh cửa trong đó ra, lấy ra một lọ thuốc.
Nắp lọ còn chưa mở, một bàn tay đột nhiên thò tới từ phía sau, trực tiếp cướp mất toàn bộ lọ thuốc.
... Thật là cướp.
Y tá trực ban không nghĩ tới cô lại trực tiếp ra tay cướp đoạt, vì vậy mới để cô ta đắc thủ, cơn giận lúc này từ từ dâng lên: "Cô làm gì vậy! !"
Ngân Tô đương nhiên nói: "Lấy thuốc."
Y tá trực ban bắt đầu nghiến răng: "Tôi sẽ đưa cho cô, lọ thuốc trả lại cho tôi!"
Khóe môi Ngân Tô cong lên, tốt bụng nhắc nhở cô ta: "Vừa nãy tôi nói thế nào?"
[Cho tôi xin một lọ.] Mấy chữ này như một dải băng rôn hiện ra lướt qua đầu y tá trực ban.
Gương mặt của y tá trực ban bắt đầu vặn vẹo, dưới đáy mắt tràn ra sát ý điên cuồng, cô ta đột nhiên đưa tay xuống gầm bàn, lấy ra một cây kim tiêm lớn.
"Giờ giết cô cũng như vậy." Y tá trực ban nắm lấy ống tiêm lao về phía cô, hung tợn nói: "Tôi muốn hút cạn máu của cô!"
Y tá trực ban hiển nhiên có thể trực tiếp ra tay với người chơi.
Thân thể Ngân Tô linh hoạt nhảy sang một bên, cây kim sắc bén lướt qua cánh tay cô.
Y tá trực ban vồ hụt, đâm vào cửa phòng trực ban, cô ta dùng chân đá cửa đóng sầm lại, xoay đầu một trăm tám mươi độ, cười một cách thâm trầm quái dị: "Hôm nay cô là của tôi."
Ngân Tô học theo cô ta cười, dưới ánh mắt quái dị của y tá trực ban, nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận