Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 789: Đồng nhân nhà máy (7) (length: 7870)

Ngân Tô chân thành nói: "Đúng là bên kia nhiều người như vậy, ta vì cái gì lại phải theo tiền bối chứ? Tiền bối ngươi nên ngẫm lại nguyên nhân của chính mình đi."
". . ."
Ta có nguyên nhân gì? Ta biết ngươi sao? Ta liền có nguyên nhân rồi? !
"Chỉ đùa một chút thôi, tiền bối đừng kích động." Ngân Tô thấy Lý Dương tức giận đến bốc khói trên đầu, lời nói lại chuyển, "Ta vừa liếc mắt liền thấy tiền bối, vậy đại khái chính là duyên phận đi."
". . ."
Duyên đại gia ngươi!
Lý Dương nắm chặt chiếc chùy trong tay, rất muốn dùng búa đập vào sọ não nàng một cái, nhìn máu tươi bắn tung tóe, nàng hoảng sợ thét lên... Ha.
Càng nghĩ càng hưng phấn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Ngân Tô không biết NPC đối diện đang nghĩ gì, cười đến vừa hưng phấn lại vừa dữ tợn như vậy. Nhưng không sao cả, cứ cười đi, không cười nữa là không có cơ hội đâu.
Cho nên Ngân Tô cũng nhếch môi cười theo, nhìn ánh mắt của NPC có chút dung túng và từ ái.
Lý Dương đè nén sự hưng phấn trong lòng, sờ lấy chiếc chùy trong tay, đánh giá bộ công phục đồng nhân trên người Ngân Tô, tựa hồ muốn xác định điều gì.
Một lát sau, Lý Dương mở miệng: "Ngươi muốn theo ta học cách kiểm nghiệm đồng nhân sao?"
Ngân Tô ừm gật đầu, "Tiền bối nguyện ý dạy ta sao?"
Lý Dương ngoài cười nhưng trong không cười, "Muốn làm nhân viên kiểm định chất lượng không ít, nhưng đây là một môn kỹ thuật sống, không phải ai cũng có thể làm được. Mọi người vất vả lắm mới học được tay nghề, sao lại không dưng đi dạy cho người khác. Ngươi thật sự muốn học, ta cũng không phải là không thể dạy ngươi, bất quá. . ."
Ngân Tô giọng thành khẩn: "Bất quá làm sao?"
Lý Dương: "Ngươi phải xuất ra thành ý của ngươi, để ta xem ngươi có đáng giá để ta dạy cho ngươi hay không."
Ngân Tô rất thông cảm gật đầu, "Tiền bối có lo lắng là bình thường, dù sao dạy hết cho đệ tử thì thầy chết đói nha."
"Ngươi rõ ràng... Ngươi làm gì đấy! !"
Lý Dương không ngờ Ngân Tô lại đột ngột động thủ đoạt lấy chiếc chùy trong tay hắn, không chút phòng bị bị cướp mất, lúc này hắn hoảng sợ muốn cướp lại.
Ngân Tô nhanh chóng tóm được cánh tay Lý Dương đang bắt tới, nhấc chân đá vào đầu gối hắn.
Lý Dương chỉ nghe thấy đầu gối răng rắc một tiếng, rõ ràng chỉ bị đá vào một chân, thế mà chân kia đồng thời truyền đến một trận đau nhức thấu tim, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.
Ngân Tô đè tay hắn xuống đất, cầm chiếc chùy lên rồi đập xuống.
"A ——"
. . .
. . .
Tiếng kêu thảm thiết khiến đám người chơi và NPC đang làm việc ở các khu vực khác đồng loạt quay đầu nhìn.
Hình bóng những đồng nhân đang xen kẽ nhau che khuất tầm mắt, chỉ mơ hồ thấy một đồng nhân đằng sau, có một NPC đang nằm rạp trên mặt đất.
Tiếng kêu thảm thiết chính là từ đó truyền tới.
Thẩm Thập Cửu nghiêng người sang một chút, xuyên qua hàng loạt đồng nhân, thấy một cô gái đang ngồi xổm trước mặt NPC.
Chiếc chùy vốn ở trong tay NPC, giờ phút này bị cô chống trên mặt đất, vừa đi vừa xoay tròn.
Thẩm Thập Cửu hít một hơi thật sâu, đại lão đúng là quá trâu bò đi! !
. . .
. . .
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Nhanh đến mức Lý Dương thậm chí không kịp phản kháng, cả người đã nằm rạp trên mặt đất, hai chân đau đến mồ hôi lạnh túa ra, hoàn toàn không thể đứng lên được.
"Ta hảo ngôn hảo ngữ cùng ngươi thỉnh giáo, ngươi lại làm khó dễ ta. Ngươi rõ ràng có thể trở thành một vị tiền bối cần mẫn mà, nhưng đáng tiếc... Tiền bối, ngươi nói ngươi như thế này, thì làm sao tiếp tục làm nhân viên kiểm định chất lượng đây?"
Lý Dương nhìn cô dùng chùy gõ qua gõ lại lên tay mình, nhưng hắn hoàn toàn không cảm nhận được gì ở tay.
Đứt mất rồi...
Hai cánh tay đều đứt mất rồi!
Nàng đã đập đứt hai cánh tay của hắn! !
"Đúng là đáng tiếc quá." Giọng điệu của kẻ gây ra họa có vẻ đồng tình, nhưng nàng đang cười, nụ cười cực kỳ rạng rỡ, "Cũng không biết chủ quản thấy tiền bối như thế này, có tức giận hay không nữa."
Khuôn mặt hoảng sợ rách nát của Lý Dương lộ ra sự oán độc và phẫn nộ, ánh mắt hướng về phía cánh cửa phòng nơi chủ quản vừa biến mất, thanh âm run rẩy khe khẽ, "Không muốn... Đừng nói cho chủ quản!"
Ngân Tô nhướng mày cười, "Tiền bối, ngươi phải xuất ra thành ý của mình, để ta xem ngươi có đáng giá để ta giúp ngươi giấu giếm chuyện này không đấy."
Câu nói quen thuộc như một viên đạn, bắn trúng mi tâm Lý Dương.
Đầu óc Lý Dương nhanh chóng vận động, "Ta dạy cho ngươi... ta dạy cho ngươi cách kiểm nghiệm đồng nhân."
Nữ sinh đang ngồi xổm trước mặt hắn dường như không mấy hứng thú với việc kiểm nghiệm đồng nhân, nhưng nàng vẫn có lòng từ bi gật đầu: "Vậy ngươi nói thử xem."
Lý Dương không thể động đậy, trong lòng đầy oán khí, lại càng sợ Ngân Tô dẫn chủ quản đến, liên tục không ngừng mở miệng.
"Đồng nhân trước hết phải kiểm tra tính hoàn chỉnh của nó, không thể có bất cứ chỗ nào thiếu sót; tiếp theo là màu sắc, trên người Đồng không được có vết bẩn, màu sắc phải đều, màu sắc tổng thể quá đậm quá nhạt đều không được; cuối cùng là âm thanh, dùng chiếc chùy nhỏ đánh lên đồng nhân, nếu như âm thanh không trong trẻo, có tạp âm hoặc là ngột ngạt đều không đạt tiêu chuẩn."
Lý Dương nói rất cẩn thận, lúc này hoàn toàn trái ngược với một tiền bối đủ tiêu chuẩn.
Công việc ở xưởng kiểm định chất lượng quả thực rất nhẹ nhàng, không cần tốn sức.
Đồng nhân đều do băng chuyền vận chuyển, bọn họ chỉ cần đi dạo xung quanh băng chuyền để kiểm định là được rồi.
Điểm duy nhất không tốt chính là phải trực ca đêm.
Ngân Tô hỏi: "Trực ca đêm có gì không tốt?"
"Ca đêm..." Lý Dương nhắc đến ca đêm thì sắc mặt càng kém, "Ca đêm ít người, trong khi đó dây chuyền sản xuất phía trước đưa đồng nhân tới nhiều, nên kiểm định sẽ không được từ từ, sẽ rất mệt mỏi, nên mọi người đều không muốn trực ca đêm."
"Chỉ là vì làm mệt thôi, không có lý do nào khác à?" Ngân Tô không tin cái lý do qua loa như thế, "Ví dụ như... đồng nhân sống lại chẳng hạn?"
Lý Dương đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Ngân Tô, trong đôi mắt đen láy không có chút ánh sáng nào, miệng đóng đóng mở mở, từng chữ nói ra, "Ta, công, xưởng, đồng, nhân, không, sống, lại."
"Thật vậy sao."
"Đúng vậy." Lý Dương cúi đầu, "Ngươi đừng nghe người ta nói lung tung, đồng nhân sẽ không sống lại đâu!"
Hắn gần như nghiến răng nói những chữ cuối cùng.
NPC này chẳng phải là đang giấu đầu lòi đuôi sao, đồng nhân chắc chắn sẽ sống lại.
Nhưng hỏi Lý Dương thì chắc chắn vô dụng, hắn sẽ chỉ cắn chặt vào câu 'Đồng nhân sẽ không sống lại' mà thôi.
Ngân Tô không phí công truy hỏi, trực tiếp bỏ qua chủ đề này, "Nói tiếp đi."
. . .
. . .
Xưởng kiểm định chất lượng chỉ có một người quản lý, nhưng cô không chỉ quản mỗi cái xưởng này. Tuy vậy cô ta có vẻ không có gì bận rộn, phần lớn thời gian đều ở trong văn phòng, rất ít khi đến xưởng.
Nhưng mà tuyệt đối không được để quản lý bắt gặp mình không chăm chỉ làm việc, quản lý sẽ trừng phạt những nhân viên không chăm chỉ.
Tóm lại một câu, đừng có chọc đến quản lý.
Quyền hạn của quản lý trong xưởng là lớn nhất.
Xưởng không có nội quy làm việc, mỗi ngày chỉ cần đến đúng giờ bắt đầu làm, chỉ cần làm xong việc, mặc kệ mấy giờ cũng có thể về.
Ngân Tô: "Vậy lượng công việc được phân bổ thế nào? Tính thế nào là hoàn thành phần việc của mình?"
"Số lượng, số lượng đồng nhân đã kiểm định."
"Bao nhiêu đồng nhân thì coi như xong việc?"
"Ít nhất không được ít hơn 90."
Ngân Tô hiểu đại khái những con số mà Thẩm Thập Cửu tìm được có ý nghĩa gì.
Đó là số lượng đồng nhân được kiểm định.
90 đồng nhân, coi như mỗi đồng nhân chỉ cần 10 phút để kiểm tra, thì cũng phải mất 15 tiếng mới xong.
Tính theo thời gian tan ca thường ngày của Trương Thiên Văn, gần như đều vào khoảng 8, 9 giờ tối. Hắn bắt đầu làm việc khoảng 12 giờ, vậy thì thời gian kiểm tra mỗi đồng nhân chắc chắn phải khống chế trong vòng 8 phút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận