Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 754: Thiên Đường công viên trò chơi (4 0) (length: 7949)

"Sớm một chút nói cho ngươi thì có ích gì?" Quách Tân Võ trách Hạ Hiểu Lương một câu, "Ngươi ngoài việc hoảng hốt ra thì có thể làm gì? Năm phút trước, chúng ta còn không biết có manh mối chuyển nhượng."
Hạ Hiểu Lương vô thức cãi lại một câu: "Ít nhất chúng ta cũng có sự chuẩn bị về tâm lý?"
Bây giờ đột nhiên nhồi nhét nhiều thứ như vậy cho bọn họ trong một khoảng thời gian ngắn, còn phải lập tức đưa ra lựa chọn, ai cũng phải suy sụp.
"Xin lỗi, Hiểu Lương không có ý trách các ngươi." Thanh Lan kéo Hạ Hiểu Lương về.
Hải Đường hiểu rõ mọi người chỉ là nhất thời chưa thể chấp nhận, không để ý đến sự thất thố vừa rồi của Hạ Hiểu Lương: "Ta biết về manh mối này khi đã kết thúc sự kiện về truyền thuyết thị trấn cổ tích, lúc đó ta còn tưởng rằng khinh khí cầu màu mới là hạng mục cuối cùng."
Quách Tân Võ chọn chỉ nói cho một mình nàng, vì cho rằng manh mối này không nên để tất cả người chơi đều biết, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của họ và sự đoàn kết.
Nàng chọn không nói, là vì cảm thấy khinh khí cầu màu sẽ là hạng mục cuối cùng mà họ phải chơi.
Nàng không biết ở chỗ Thương Nghênh Nghênh còn có một manh mối chuyển nhượng khác...
"Mọi người tự bàn bạc đi." Hải Đường liếc nhìn lối vào: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta nhất định phải nhanh chóng vào trong."
...
Hạ Hiểu Lương kéo Thanh Lan ra một chỗ, như là đã quyết định: "A Lan, ngươi giỏi hơn ta, ngươi vẫn còn cơ hội ra ngoài, còn ta..."
"Hiểu Lương!" Thanh Lan nghiêm mặt cắt ngang hắn: "Sao ngươi lại có thể nói ra lời này."
"A Lan, đây là phó bản c·h·ế·t chóc mà." Hạ Hiểu Lương cười khổ một tiếng: "Tỉ lệ qua cửa của chúng ta vốn đã rất thấp... Rất thấp. Hiện tại đây là cách duy nhất, ta không chơi game nữa mà giữ lại cơ hội cuối cùng, ngươi qua vòng đu quay ngựa và khinh khí cầu màu, lấy được vé vào cửa rồi, ta sẽ chuyển cơ hội cuối này của mình cho ngươi."
"Không được..."
"Vậy thì cả hai chúng ta đều sẽ c·h·ế·t ở đây." Hạ Hiểu Lương nói nhỏ: "S·ố·n·g sót được một người, dù sao cũng tốt hơn là c·h·ế·t cả hai chứ? A Lan, đôi khi không phải lúc nào cũng có thể chọn mọi thứ."
Thanh Lan sao có thể đồng ý với phương án này, "Ta có thể ở lại."
"Ngươi ở lại..." Hạ Hiểu Lương kiên nhẫn nói: "Việc ngươi nhường cơ hội cho ta cũng vô dụng thôi, bản thân ta vốn không lợi h·ạ·i bằng ngươi, lựa chọn ở lại người ngoài thì có lợi ích lớn nhất không phải sao? Cho dù đổi thành A Kiệt, hắn cũng sẽ để cho ngươi đi vào."
Thanh Lan im lặng không nói.
Nàng biết Hạ Hiểu Lương nói rất đúng.
Lựa chọn có lợi ích tối đa chính là hắn ở lại bên ngoài, giữ lại cơ hội đó cho nàng.
Thanh Lan có thể chấp nhận việc A Kiệt c·h·ế·t trong trò chơi, bởi vì đó là điều không thể tránh khỏi, còn Hạ Hiểu Lương lại muốn c·h·ế·t trên con đường tìm kiếm sự s·ố·n·g sót cho mình...
"Trước đây không phải chúng ta đã nói rồi sao? Bất kể là ai, chỉ cần có cơ hội s·ố·n·g sót, đều phải cố gắng vì đối phương." Hạ Hiểu Lương cười nói: "Hiện tại ta đang thực hiện lời thề đấy."
Thanh Lan còn muốn nói gì đó, Hạ Hiểu Lương không biết làm gì, thân thể nàng mềm nhũn, trực tiếp ngất xỉu.
Hạ Hiểu Lương đỡ Thanh Lan, nói với Hải Đường: "Chúng ta trước không vào trong."
Hải Đường gật đầu, nhìn về phía những người còn lại.
...
...
"Lương Vân, cô thật sự không vào trong sao?" Thương Nghênh Nghênh nhìn Lương Vân đã quyết định ở lại bên ngoài, vẻ tươi tắn thản nhiên trên mặt cô lộ ra đôi phần không đồng ý.
Lương Vân nhìn Thương Nghênh Nghênh, lại nhìn Tông Hi Nguyệt, đáy mắt dường như có một loại giằng xé, "Ta..."
"Tỷ Lương ơi, tỷ cùng bọn họ vào đi." Tông Hi Nguyệt nhỏ giọng, tiếp lời khuyên: "Không cần lo lắng cho ta, có lẽ tối nay sẽ tìm được những cách khác."
Tông Hi Nguyệt vừa nói vậy, vẻ dao động trên mặt Lương Vân lại trở nên kiên định: "Tỷ Nghênh Nghênh à, em trước không vào, tối nay em có thể cùng tỷ Thanh Lan và bọn họ vào chung. Một mình Hi Nguyệt, em không yên tâm."
Thương Nghênh Nghênh nhíu mày, "Lương Vân, cô không muốn s·ố·n·g để ra ngoài sao? Người nhà của cô, bạn bè, cô cũng không muốn gặp lại họ sao?"
Vẻ kiên định trong mắt Lương Vân thoáng dao động một chút, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.
Nhưng những hình ảnh đó rất nhanh tan biến, cuối cùng biến thành một đôi mắt ướt đẫm, bởi vậy cuối cùng cô vẫn gật đầu.
Thương Nghênh Nghênh tiến lên hai bước, đưa tay kéo Tông Hi Nguyệt: "Tông Hi Nguyệt, ngươi đã làm gì cô ấy?"
Hai ngày nay, Thương Nghênh Nghênh luôn giữ hình tượng ôn hòa, lúc này đột nhiên cô trở nên mạnh mẽ nghiêm nghị chất vấn, tất cả mọi người đều giật mình.
"Tôi... tôi không có mà." Tông Hi Nguyệt bị kéo loạng choạng, yếu ớt cãi lại.
"Nói dối!"
Tông Hi Nguyệt bị Thương Nghênh Nghênh kéo tay, đau đến hốc mắt cô đỏ lên: "Tôi thật không có... Tỷ Lương ơi, tỷ cùng bọn họ vào đi, em thật sự không sao mà."
"Tỷ Nghênh Nghênh, tỷ làm gì vậy..." Lương Vân vội vàng tiến lên, tách Tông Hi Nguyệt và Thương Nghênh Nghênh ra, "Hi Nguyệt không có làm gì em cả, em tự nguyện ở lại bên ngoài."
Tông Hi Nguyệt có vẻ sợ Thương Nghênh Nghênh, trốn sau lưng Lương Vân, giọng ủy khuất: "Tôi thật sự không có làm gì tỷ Lương cả... Tỷ Lương ơi, tỷ không cần để ý đến em, em không thể hại tỷ không thể qua cửa."
Lương Vân an ủi Tông Hi Nguyệt: "Không sao mà, lúc đầu chị cũng không chắc có thể qua cửa..."
Thương Nghênh Nghênh nhìn bàn tay đang thất bại của mình, thu về sau lưng, nói với Lương Vân: "Lương Vân, cô nỗ lực s·ố·n·g sót như vậy chẳng lẽ là để bảo vệ một người quen chưa đến ba ngày sao? Trở về thế giới thực tại chẳng phải là ước nguyện của cô sao? Bây giờ cô muốn từ bỏ ước nguyện ban đầu của mình sao?
Cô không phải nói khuê m·ậ·t của cô rất t·h·í·c·h tôi sao? Còn muốn xin tôi chữ ký mang về cho khuê m·ậ·t?"
Lương Vân sững sờ, ước nguyện của cô...
Đúng vậy mà.
Cô nỗ lực như vậy, không phải là muốn tiếp tục s·ố·n·g sao?
Nhưng hiện tại cô đang làm gì?
Nhưng Hi Nguyệt một mình thật đáng thương...
Cô sao có thể bỏ rơi con bé.
Cánh tay bị ai đó nắm chặt, Lương Vân cúi mắt xuống thì bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của Tông Hi Nguyệt, lòng cô không khỏi mềm nhũn.
Hồ Dược Minh đột nhiên lên tiếng: "Tông Hi Nguyệt, cô với Diêu Niên thật sự là đồng đội sao?"
Tông Hi Nguyệt nửa người trốn sau lưng Lương Vân: "Đúng vậy mà."
"Không phải đâu, lúc vừa vào phó bản, cô và Diêu Niên tuy đứng chung một chỗ, nhưng ánh mắt của Diêu Niên nhìn cô rõ ràng là cảnh giác. Sau khi cô nói gì đó với anh ta thì anh ta mới đột ngột thay đổi thái độ, lúc đầu tôi nghĩ là do phản ứng đầu tiên khi vào phó bản, nhưng xem ra không phải, đó là thiên phú kỹ năng của cô đúng không?"
Tông Hi Nguyệt ủy khuất lắc đầu giải thích: "Anh Hồ à, anh hiểu lầm rồi... Tôi với Diêu Niên thật sự là đồng đội."
"Vậy thì kỹ năng thiên phú của cô là gì?"
Hải Đường bình thường sẽ không can dự vào ân oán giữa người chơi, nhưng nếu nó ảnh hưởng đến cả đội, cô không thể không lên tiếng.
Lúc trước, Lương Vân chỉ hơi che chở Tông Hi Nguyệt một chút, giờ lại muốn chủ động từ bỏ cơ hội thông quan. Những đồng đội cùng nhau sinh tử như Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan, việc muốn đối phương sống sót thì có thể hiểu được, nhưng bọn họ chỉ mới quen biết, một người chơi rõ ràng đang cố gắng sống sót, tại sao lại muốn từ bỏ cơ hội sống sót?
Nếu như không phải do Lương Vân có vấn đề thì chính là Tông Hi Nguyệt có vấn đề.
Nhưng so sánh cả hai thì khả năng Tông Hi Nguyệt có vấn đề cao hơn.
Môi Tông Hi Nguyệt run lên, như một đứa trẻ bị bắt nạt đáng thương, nghẹn ngào hỏi: "Các người... có ý gì vậy? Đều cho rằng vấn đề là do tôi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận