Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 267: Kim Điển xã khu (11) (length: 7790)

Nhưng cũng có vài người chơi, lúc này đang ngồi xổm ở khu thể thao của chung cư.
"Cái khu dân cư này làm sao cứ tối đến là không có ai thế nhỉ..."
"Yên tĩnh quá."
"Ban đêm có phải có vấn đề gì không? Đêm qua hình như cũng không xảy ra chuyện gì mà..."
"Mấy người nhìn xung quanh đi, phần lớn các tòa nhà đều không có đèn, cứ cảm thấy nơi này chẳng có mấy người ở."
Ngay lúc bọn họ đang thảo luận, phía sau lại có mấy người tới, mấy người chơi đang ngồi xổm dưới đất lập tức đứng dậy.
"Trần ca."
"Trần ca, mọi người về rồi à."
Người vừa đến liếc nhìn bọn họ một lượt, lên tiếng nói: "Về trước đi."
Có người hỏi: "Trần ca, mọi người có phát hiện gì không?"
"Về rồi hẵng nói."
"...Hay là chúng ta cứ đi xem văn phòng ban quản lý xem có manh mối gì không."
"Đi rồi, trong đó không có gì hết." Viên Phong đứng cạnh Trần Phong trả lời: "Nghe Trần Phong đi, về trước đi."
Bọn họ một đám người này, ban đầu là do Viên Phong tụ tập lại với nhau... Nói là tụ tập, không bằng nói là bị Viên Phong uy hiếp thì đúng hơn.
Tính tình của Viên Phong không tốt, giỏi bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, người mềm yếu thì trực tiếp xông vào đánh hội đồng, kẻ khó chơi thì lủi mất.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, bọn họ đã giết không ít NPC, thậm chí cả một vài người chơi không có mắt...
Không phải bọn họ tự tin, nhưng trong tất cả người chơi, điểm tích lũy của bọn họ chắc chắn là cao nhất.
Sau này, Viên Phong không biết từ đâu mang về một người đàn ông.
Viên Phong quả thật có chút bản lĩnh, nhưng đầu óc của hắn rõ ràng không bằng người đàn ông kia, cho nên bây giờ phần lớn thời gian bọn họ đều nghe theo chỉ huy của người đàn ông đó.
...
...
Bên khu dân cư.
Ly Khương cạy mở cửa sổ một gia đình, lách mình vào trong, sau lưng nàng còn có một thanh niên đi theo.
Tứ chi của thanh niên không được cân đối lắm, còn phải để Ly Khương kéo hắn mới lọt được vào.
"Chúng ta đến đây làm gì?"
"Người bố của gia đình này có lẽ là nhóm người đầu tiên bắt đầu biến đổi." Ly Khương dụi nhẹ đôi mắt cay xè, trả lời câu hỏi của thanh niên: "Trong nhà ông ta có thể có manh mối gì đó."
"Ồ."
Thanh niên không hỏi thêm, đi theo Ly Khương.
Ly Khương bảo hắn: "Anh xem xung quanh đi, có động tĩnh gì thì gọi tôi."
"Được."
Trong phòng không có ánh đèn, Ly Khương cũng không bật đèn, dùng một chiếc đèn pin nhỏ để dò xét.
Gia đình này có người bố là một ông lão hiền lành, sống nương tựa cùng con trai.
Con trai có dung mạo không đẹp, làm việc cũng không tốt, mỗi tháng không kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng mà ông bố có tiền hưu, hai người ăn mặc cũng không phải lo.
Nhưng mà hai tháng trước, ông bố càng ngày càng nóng nảy, ông lão hiền lành trước kia trở nên hay cáu giận vô cớ.
Đi đánh cờ với mấy ông lão trong khu dân cư, không những chơi xấu còn đánh cả người ta.
Sau này có một lần bị xe đâm trong khu dân cư, ông ta nằm trên đất không chịu đứng dậy, ai khuyên cũng vô ích. Không ngờ sau đó có chiếc xe khác tới, người lái không nhìn thấy ông ta, trực tiếp cán qua...
"Con trai ông ta đâu?" Thanh niên hỏi: "Có phải vẫn còn ở đây không?"
Ly Khương: "Nghe nói chuyển đi rồi."
Thanh niên liếc nhìn xung quanh, phòng khách phủ đầy bụi, nhìn qua đã rất lâu không có người qua lại.
Ly Khương không tìm thấy gì trong phòng khách.
Ngay lúc nàng chuẩn bị đi sang phòng khác thì thanh niên đột nhiên kéo tay nàng lại.
Ly Khương quay đầu nhìn hắn, thanh niên chỉ vào cánh cửa bên phải, hạ giọng: "Bên trong có tiếng."
"Tiếng sột soạt... nhỏ thôi..."
Trong bóng tối, tiếng ma sát quần áo rất nhỏ lại lộ ra vô cùng rõ ràng.
Hai người nhìn chằm chằm cánh cửa nơi phát ra âm thanh, trong lúc nhất thời không ai dám động.
...
...
"Cộc cộc ——"
"Cộc cộc cộc ——"
Tiếng đập cửa liên tục không ngừng, Ngân Tô ở trong phòng ngủ cũng có thể nghe thấy.
Nàng lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, quay đi rút một vòng Blind box mà tiếng đập cửa vẫn không mất đi.
"..."
Nửa đêm quấy rầy người khác, còn có vương pháp hay không! !
Ngân Tô kìm nén cơn giận, sốt ruột đứng dậy, khoác áo vào, mang theo ống thép đi ra ngoài.
Nơi bị gõ cửa không phải là phòng của nàng, mà là một căn hộ phía bên kia thang máy.
Nhưng nàng ở bên này cũng có thể nghe thấy, đủ để thấy người đến gõ cửa dùng sức đến cỡ nào.
Ngân Tô mặt không cảm xúc đi về phía đó, ống thép khi quệt lên tường gạch men sứ phát ra những tiếng chói tai.
Tiếng đập cửa bên kia lập tức im bặt.
Ngân Tô đi qua, nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước cửa căn hộ giữa dãy.
Người phụ nữ mặc váy trắng, nhưng trên váy bị máu nhuộm thành màu đỏ chói mắt, nàng bị tiếng động thu hút, đang nhìn về hướng giữa thang máy.
Ánh mắt của hai người chạm nhau bất thình lình.
Trong đôi mắt âm u chết chóc của người phụ nữ không có ánh sáng, bên tai phải không biết bị vật gì cắn rụng, trên mặt cũng có vết cào xước, nhưng nàng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
"Nửa đêm gõ cửa, người ta không mở là biểu thị không chào đón cô, cô còn gõ gõ gõ, cô có lịch sự không vậy?"
Gương mặt cứng ngắc của người phụ nữ giật giật, sau đó gầm nhẹ một tiếng, há cái miệng to như chậu máu, xúc tu từ trong miệng nàng bắn ra, lao thẳng về phía mặt Ngân Tô.
Ngân Tô: "..."
Đây là kiểu tấn công đặc sắc của phó bản sao?
Trước mắt, sức tấn công của con quái vật này đối với Ngân Tô mà nói, cũng không khác gì trẻ mẫu giáo, chưa đầy một phút, người phụ nữ đã nằm bẹp dưới đất.
Sau khi người phụ nữ chết, xúc tu không thu lại mà mềm oặt nằm trên đất, chất lỏng đặc dính nhớp nháp chảy đầy nền nhà.
Ngân Tô định kéo xác người phụ nữ về nghiên cứu một chút, không ngờ vừa xoay người, một cục đen sì từ chỗ nụ xúc tu phóng ra.
Ngân Tô nghiêng người tránh né, vật kia đập vào tường, lại nảy ngược trở về.
Ngân Tô mặt không đổi sắc đưa tay ghim nó xuống đất.
"Chít chít ——" cục thịt quái dị vặn vẹo, đồng thời phát ra tiếng kêu khó nghe.
"..."
Cục thịt chít chít hai tiếng, rất nhanh đã khô quắt lại như mất nước, không còn động tĩnh gì nữa.
Cái thứ đồ chơi gớm ghiếc này từ nụ xúc tu bên trong chui ra, cho nên rất có thể là ở trong cơ thể của người phụ nữ...
【Người lây bệnh t·h·i thể Lý Mai】 Ngân Tô nhíu mày, đứa bé trai ở căn hộ sát vách ra đi quá nhanh, nàng không kịp giám định.
Vậy là cư dân có xúc tu là người lây bệnh...
Vậy những NPC cư dân trong khu dân cư kia, là còn chưa bị lây nhiễm sao?
Nhưng sao bọn họ đột nhiên biến đổi?
Có liên quan gì đến người lây bệnh không?
Ngân Tô lấy ống thép quệt chỗ bẩn lên quần áo có vẻ sạch sẽ của người phụ nữ, kéo xác vào nhà.
Trở lại trong phòng, Ngân Tô kiểm tra và thấy ngũ tạng lục phủ của người phụ nữ đã bị ăn sạch, chỗ trống bị một mảng niêm mạc chiếm cứ, trong niêm mạc toàn là những cục thịt từ nụ xúc tu phun ra.
Điều này khiến Ngân Tô nhớ đến những bộ phim dị chủng nàng từng xem trước đây.
Những dị chủng đó chính là lây nhiễm con người như vậy, coi con người như vật chứa, ươm mầm cho con cái chúng, từ đó tăng thêm số lượng của mình.
Nếu những con quái vật này là một loại dị chủng thì những việc chúng đang làm chính là lây nhiễm cho cư dân, gia tăng chủng tộc của chúng.
Đợi đến khi số lượng chúng đạt đến một mức nhất định, thì người chơi muốn sống sót trong đám quái vật đông đảo như vậy...
Ngân Tô khẽ nhíu mày, ném tất cả mọi thứ vào trong cung điện, lại sai tóc quái dọn dẹp hiện trường.
Tóc quái một tay cầm chổi một tay cầm khăn lau, đã quen việc, rất nhanh liền dọn dẹp phòng khách đang rối tung lên của Ngân Tô trở nên sạch sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận