Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1110: Hiện thực gây chuyện mang lễ (length: 7839)

Cơ sở huấn luyện trò chơi Vạn Phúc.
Hiện tại lão bản là Vương Văn Hoài, một người chơi game.
Vương Văn Hoài trước đây vốn là một tên côn đồ đường phố, cha mẹ mất sớm, người thân đều ghét bỏ, không muốn qua lại với hắn.
Cho nên, Vương Văn Hoài học cấp hai đã phải bươn chải kiếm sống.
Hắn kết hôn cũng sớm, vợ còn sinh cho hắn hai đứa con, nhưng có lẽ vì chủ quan không đón con, dẫn đến một đứa bé ngoài ý muốn qua đời, vợ liền đòi ly hôn.
Sau ly hôn, một đứa con còn lại bị vợ mang đi.
Chuyện này không gây ảnh hưởng lớn cho Vương Văn Hoài, hắn vẫn tiếp tục sống lay lắt qua ngày.
Sau khi trò chơi giáng lâm, Vương Văn Hoài cùng một đám người tranh thủ kiếm chác chút lợi lộc từ trò chơi, về sau còn tiến vào game, cũng thành công sống sót.
Rồi sau đó, hắn tiếp nhận cơ sở huấn luyện trò chơi sắp sập tiệm này, cho đến bây giờ.
Khang Mại đây là đã đào cả tổ tông mười tám đời nhà Vương Văn Hoài lên.
"Cơ sở huấn luyện này sắp sập tiệm, đương nhiên là không kiếm được tiền rồi, nhóm khách hàng của nó bản thân cũng không chi trả nổi chi phí huấn luyện cao, nhiều nhất chỉ có thể duy trì đủ chi tiêu thôi. Vương Văn Hoài không phải là người có tài kinh doanh, sau khi hắn tiếp quản, cơ sở huấn luyện vẫn trong tình trạng ngắc ngoải, nhưng hắn vẫn cố duy trì việc kinh doanh của cơ sở huấn luyện này, ngươi thấy có lạ không."
Ngân Tô gật đầu: "Đúng là có hơi kỳ quái..."
Tốn sức mà không thu được kết quả tốt, không có lợi lộc, với người như Vương Văn Hoài, làm sao có thể tiếp tục làm được.
Ngân Tô lật đến một tấm hình, bên trong xuất hiện một gương mặt xa lạ: "Đây là ai?"
Khang Mại nhìn qua, nói: "Bạn gái hiện tại của Vương Văn Hoài, người bình thường, ta đã điều tra, không có vấn đề."
Sau ly hôn, Vương Văn Hoài không kết hôn lại, nhưng bạn gái thì thường xuyên thay đổi.
"Thẩm Đông Thanh đến nơi này làm gì?"
"Không biết."
Việc có thể tra được Thẩm Đông Thanh đến nơi này, đã tốn rất nhiều công sức rồi.
"Nàng còn đi những chỗ nào?"
Khang Mại lật ra một bức ảnh khác, bức hình này rất rõ nét, nhưng trên đó không có Thẩm Đông Thanh hoặc người khác, chỉ có kiến trúc.
Là một tòa kiến trúc bỏ hoang trong khu vực chờ giải tỏa, có chút kiểu biệt thự cũ.
"Nơi này ở vùng ngoại ô phía nam, trước kia nói là muốn xây một khu nghỉ dưỡng ở đó, nhưng sau đó vẫn không có động thổ, cứ thế bỏ hoang xuống, một nơi hoang vu không người ở."
Khang Mại sờ cằm suy tư: "Cũng không biết nàng đến nơi đó làm gì..."
Ngân Tô không quan tâm Thẩm Đông Thanh đi làm gì, cứ mắng trước đã: "Những thứ không thể để lộ ra ánh sáng và những nơi này rất hợp nhau, bọn chúng rất biết tự lượng sức mình."
Khang Mại: "..."
Ngân Tô đứng dậy đi ra ngoài, Khang Mại còn định nói thêm, thấy nàng hành động như vậy, ngẩn người ra: "Đi đâu vậy?"
"Đi xem hiện trường." Ngân Tô mời Khang Mại: "Khang tiên sinh đi không?"
Khang Mại: "..."
Ta không đi ngươi có biết đường không?
Không phải... Có cần phải gấp gáp như vậy không?
Khang Mại vội vàng đóng máy tính, nhét vào balo, đi theo Ngân Tô ra ngoài: "Chúng ta cứ thế đi à?"
"Còn phải mua quà cáp à?" Ngân Tô mờ mịt: "Đến tận nhà tìm gốc rạ còn phải mang quà... Không hay lắm."
"..." Khóe miệng Khang Mại hơi giật giật, nói: "Phải làm chút chuẩn bị chứ, lỡ nơi này là ổ ác mộng giáng lâm thì sao?"
Ngân Tô vui vẻ lên tiếng, kích động: "Vậy thì chẳng phải tốt quá sao, quang minh chính đại diệt trừ cái hại cho dân."
"..."
Khang Mại nghĩ một chút liền thấy thực lực chiến đấu của vị đại lão này, ác mộng giáng lâm tính là gì chứ... lũ chuột cống rãnh này đoán chừng đến phó bản tử vong cũng không qua được.
Thế là lão Khang lái xe, cứ như vậy chở Ngân Tô đến cơ sở huấn luyện trò chơi Vạn Phúc.
...
...
Cơ sở huấn luyện trò chơi Vạn Phúc nằm trong khu phố cổ.
Càng đến gần mục tiêu, đường phố càng trở nên chật hẹp, người đi đường và xe cộ qua lại trông có vẻ lộn xộn, nhưng lại rất thông suốt, không có nửa điểm tắc đường hoặc sự cố do người đi bộ gây ra.
Khang Mại đại chiến ba trăm hiệp với đám người trên đường, giữa đủ thứ tiếng còi xe và tiếng chửi bới, cũng giành được một chỗ đậu xe.
May mà Khang Mại lái chiếc xe bán tải nhỏ nhìn có vẻ tồi tàn, nếu không thì một chiếc xe sang trọng dừng ở bên lề đường chật chội này, còn phải tranh giành chỗ đậu xe với người đi đường, thế nào cũng mất mặt.
"Cãi nhau với ta, cũng không nhìn lại mình xem nặng bao nhiêu cân." Tiếng ồn ào làm Khang lão tấm có chút đắc ý, giữa ánh mắt phức tạp của Ngân Tô, anh ta chỉ vào con đường đối diện: "Này, đó chính là cơ sở huấn luyện trò chơi Vạn Phúc."
Bên ngoài đường cái chính người qua lại và xe cộ vẫn còn khá nhiều, nhưng rẽ vào con đường này rồi, trừ việc hai bên đường đỗ xe kín mít, thì lại có vẻ vắng lặng.
Đại đa số các cửa hàng ven đường đều đóng cửa, dù có mở thì cũng chẳng có khách.
Mà cơ sở huấn luyện trò chơi Vạn Phúc chiếm hai gian mặt tiền, biển hiệu có hơi cũ, chữ Phúc '畐' trong chữ Vạn Phúc đã gần như không nhìn rõ.
Khung quảng cáo dựng đứng dễ kéo đặt ở cửa hàng, bên trên khung quảng cáo đã phai màu nghiêm trọng có viết các hạng mục huấn luyện và giá cả, hạng mục huấn luyện thấp nhất cũng tận hai nghìn tệ, cái giá này trong các cơ sở huấn luyện trò chơi bây giờ, thực sự là quá rẻ.
Ngân Tô liếc mắt nhìn qua, lại nhìn Khang Mại: "Cách ra trận này không giống với những gì ta đoán."
Khang Mại lấy cái 'kính râm' trang bị đã được khóa của mình ra đeo lên, nghi ngờ hỏi: "Ngươi đoán cách ra trận là gì?"
Ngân Tô thản nhiên nói: "Đương nhiên là lái xe đâm thẳng vào."
"? ? ?" Một công dân tuân thủ luật pháp như Khang Mại cảm thấy đầu óc mình như bị sốc điện, "Đâm thẳng vào? Bên ngoài đang là khu phố sầm uất, không đến ba phút chúng ta sẽ bị bao vây."
Ba phút là anh ta đã tính rất dè chừng rồi.
Với tình hình hiện tại, cục điều tra và các cơ quan khác đều rất căng thẳng, một chút gió thổi cỏ lay là có thể khiến một đám người đến ngay.
Mà nói đi cũng phải nói lại...
Anh ta thực sự là một công dân ba tốt, tuân thủ luật pháp và quy định mà!
Cơ sở huấn luyện trò chơi Vạn Phúc này rốt cuộc có vấn đề hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi, nhỡ đâu người ta chỉ là một cơ sở huấn luyện bình thường, Thẩm Đông Thanh chỉ là tình cờ đến đây thì sao?
Cho dù có vấn đề thật, trực tiếp đâm vào cũng là đánh rắn động cỏ.
"Haizz." Ngân Tô thở dài, mở dây an toàn, đẩy cửa xe bước xuống.
Có thể thấy được nơi này đúng là Lão Nhai đạo, gạch lát nền cũng rất cổ kính, nhưng lại có nhiều chỗ hư hỏng không ai sửa chữa, thậm chí những chỗ giáp ranh còn mọc đầy rêu xanh.
Khang Mại xuống xe, chắn bên cạnh Ngân Tô, "Giờ làm thế nào, quan sát trước đã chứ?"
Ngân Tô nhấc chân bước xuống lề đường, vung tay lên, "Có gì mà quan sát, vào xem thôi."
Khang Mại: "..."
Được thôi, vị đại lão còn nói là muốn lái xe đâm thẳng vào mới phù hợp với cách ra trận mà, trực tiếp đi vào xem xét thì có vấn đề gì đâu!
Khả năng tiếp nhận của lão Khang rất tốt, đi theo Ngân Tô băng qua đường cái, trực tiếp đẩy cửa kính cơ sở huấn luyện trò chơi Vạn Phúc.
Chuông cửa phía trên cửa bị đụng kêu, trong quầy ngẩng lên một cái đầu, "Sắp phải đóng cửa..."
Nói được nửa câu, đối phương liền ngưng lại.
Đại khối đầu cao mét chín mấy như lão Khang mang lại cảm giác áp bức rất lớn, thêm cả cô gái trẻ xinh đẹp đi phía trước, nhìn thế nào cũng không giống những người thường lui tới chỗ này.
Chưa nói đến quần áo, chỉ nói đến khí tràng của họ, thực sự không hợp với cái tiệm này.
Người đàn ông từ phía sau quầy đứng lên, vẻ ngoài không luộm thuộm lắm, nhưng chắc chắn không phải là người đứng đắn, có một kiểu khí chất côn đồ ngang tàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận