Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1001: Cẩm Tú thẩm mỹ viện (3) (length: 8440)

Lúc này Ngân Tô quay lưng về phía NPC vừa xuất hiện, ngay khi nàng xoay người, liền ném ra một con dao, dao từ trên không rơi xuống, chuẩn xác găm vào ngực y tá.
Người chơi: “? ? ?” Bọn họ còn đang ngơ ngác thì nghe nữ sinh kia lên tiếng: “Ôi trời ơi, cô ta t·ự s·á·t rồi! !” Ngân Tô chỉ vào y tá dưới đất, quát lên với NPC bên kia: “Chỉ số hạnh phúc nhân viên chỗ các ngươi thấp quá vậy! Sao có thể để người ta t·ự s·á·t ngay trước mặt kh·á·ch chứ! Quá dọa người!” Lương thầy t·h·u·ố·c: “...” Các người chơi: “...” Lương thầy t·h·u·ố·c không thấy được hành động của Ngân Tô, lúc này chỉ thấy y tá nằm dưới đất, ngực chảy m·á·u.
Cái này...Sao trông không giống t·ự s·á·t chút nào.
Lương thầy t·h·u·ố·c nghiêm mặt bước tới, cúi mắt nhìn y tá dưới đất, giọng trầm thấp lạnh lẽo: “Cô ta t·ự s·á·t?” Ngân Tô tiện miệng bịa ra: “Đúng vậy, bọn ta vừa vào, cô ta đã la hét rồi cầm dao tự đâm vào ngực mình...” Ánh mắt Ngân Tô rơi vào tấm thẻ tên trên ngực người đối diện, “Ngươi là Lương thầy t·h·u·ố·c hả? Lương thầy t·h·u·ố·c à, cách tiếp đãi kh·á·ch của các ngươi thật đáng sợ, đây là đặc sắc riêng của các người sao?” “...” Đặc sắc cái đầu ngươi! !
Lông mày Lương thầy t·h·u·ố·c giật giật hai cái, hoàn toàn không tin y tá t·ự s·á·t, nàng ngẩng đầu nhìn những người khác.
“Các ngươi cũng thấy à?” “...” Có người chơi trong lòng cũng bắt đầu chửi rủa, nhưng bây giờ đã đâm lao phải theo lao, còn không thể nói lung tung… Mọi người nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu làm chứng cho Ngân Tô.
Khóe miệng Lương thầy t·h·u·ố·c giật giật, vẻ lãnh đạm trên mặt thêm vài phần quái dị, “Vậy chúng ta xem camera giám sát, xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.” Ngân Tô: “...” Các người chơi: “...” Không phải, sao các ngươi lại có camera giám sát?
Thẩm mỹ viện này đang tổ chức hoạt động gì vậy, trong phó bản thế này, không có camera mới bình thường chứ! !
Sao ngươi lại có camera! !
Ngân Tô đáp ứng ngay: “Được thôi, dẫn đường đi.” Lương thầy t·h·u·ố·c dẫn bọn họ về phía một căn phòng bên cạnh.
“Giờ phải làm sao?” “Sợ gì chứ, đâu phải chúng ta g·i·ế·t người.” “Nhưng mà chúng ta nói dối…Nhỡ phạm phải quy tắc nào thì sao...” “Bình tĩnh, cứ xem tình hình đã.” Lương thầy t·h·u·ố·c đưa họ vào một gian phòng giống như văn phòng, nàng đi tới bên máy tính, chuẩn bị mở camera giám sát.
Nhưng mà vừa chạm vào chuột, máy tính đột nhiên tắt ngấm.
Lương thầy t·h·u·ố·c nhíu mày, kiểm tra nguồn điện máy tính.
Xác định có điện, mày Lương thầy t·h·u·ố·c nhíu lại càng sâu, nàng tắt máy khởi động lại nhưng đáng tiếc không được, máy tính cứ đen thui.
“Camera đâu?” Ngân Tô chống tay lên bàn, thăm dò nhìn, “Ôi chà, camera của ngươi hỏng rồi à?” Lương thầy t·h·u·ố·c dùng kỹ năng sửa máy vi tính gia truyền ra tay - vỗ mạnh vào máy tính.
Đáng tiếc màn hình máy tính không thèm nhúc nhích.
“Cái này hỏng rồi, đổi cái khác.” Mặt Lương thầy t·h·u·ố·c âm trầm dẫn bọn họ đổi một văn phòng khác, nhưng mà nhìn máy tính khỏe mạnh, nàng vừa chạm vào lại liền đen màn hình.
Lương thầy t·h·u·ố·c không tin tà.
Nhưng liên tiếp đổi bốn phòng, máy tính nào cũng vậy.
“...” Mặt Lương thầy t·h·u·ố·c đã đen như đít nồi.
“Chỗ các ngươi... Chắc không phải có thứ gì dơ bẩn chứ?” Ngân Tô hai tay khoanh trước ngực, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy cô y tá kia cũng giống như bị đ·i·ê·n…” Lương thầy t·h·u·ố·c bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Ngân Tô, “Kh·á·ch hàng không nên ăn nói lung tung.” Giọng Lương thầy t·h·u·ố·c nghiêm khắc, nhưng đáy mắt lộ rõ một tia cảnh giác và hoang mang.
“Vậy ngươi giải thích cho ta đi, chuyện này là sao?” Ngân Tô nhún vai, “Ngươi bị dị ứng? Vừa chạm vào máy tính là đen màn hình à?” Lương thầy t·h·u·ố·c: “...” Lương thầy t·h·u·ố·c không biết máy tính làm sao, nhưng xem ra không thể nào xem camera được.
“Chuyện này ta sẽ xử lý, ta đưa mọi người đi làm thủ tục nhập viện trước.” Giọng Lương thầy t·h·u·ố·c dịu lại một chút, “Mời mọi người đi theo ta.” Ngân Tô lúc này lại bất mãn: “Vừa tới đã bị dọa sợ, còn có người ch·ế·t xui xẻo như vậy, không phải đền bù cho chút sao?” Lương thầy t·h·u·ố·c: “Để mọi người bị kinh sợ, thật sự rất x·i·n l·ỗ·i, ta sẽ đền bù cho mọi người.” Ngân Tô hừ lạnh một tiếng: “X·i·n l·ỗ·i là xong sao?” Lương thầy t·h·u·ố·c nắm chặt tay, “...Vậy kh·á·ch hàng muốn sao?” “Ta muốn gì thì làm đó hả? Vậy ta muốn làm viện trưởng, ngươi có cho không?” “...” Lương thầy t·h·u·ố·c hít sâu một hơi, đưa ra phương án giải quyết: “Như vậy đi, ta cho mọi người ở phòng đặc cấp, phòng đặc cấp là phòng tốt nhất ở thẩm mỹ viện chúng ta, bình thường chỉ cung cấp cho kh·á·ch hàng đặc biệt trong viện.” “Trước đó ngươi xếp cho phòng nào?” Lương thầy t·h·u·ố·c nhẫn nại đáp: “Phòng kh·á·ch quý.” Ngân Tô: “Ngươi mắng chúng ta là c·h·ó hả?” “...” Góc nhìn của ngươi hơi xảo trá đó! !
Lương thầy t·h·u·ố·c hít một hơi, cố nén tức giận giải thích: “Kh·á·ch quý là để chỉ ngài là khách hàng tôn quý, chứ không phải tên một loài c·h·ó nào, xin đừng hiểu lầm.” Vị khách tôn quý khoát tay: “Thôi đi, ta chẳng cảm thấy mình được tôn trọng chỗ nào. Thôi, ta cũng không so đo làm gì, chuyện này coi như bỏ qua, nhưng nếu sau này có chuyện gì khiến ta không hài lòng, ta sẽ tính sổ đó.” “Được rồi, đảm bảo khiến ngài hài lòng.” Lương thầy t·h·u·ố·c cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong quái dị.
Chờ đó mà… Nụ cười của Lương thầy t·h·u·ố·c còn chưa kịp thể hiện hết, khóe mắt đã thấy một bóng đen đột ngột xuất hiện.
“Lương thầy t·h·u·ố·c, ngươi cười tr·ộ·m gì đó?” Nụ cười Lương thầy t·h·u·ố·c cứng đờ ở khóe môi, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngay trước mắt, cả người như bị định trụ.
Những người chơi khác: “...” Cô ta bị đ·i·ê·n rồi.
Cô ta thật sự bị đ·i·ê·n đó! !
NPC giờ mà đ·á·n·h nàng, họ cũng không thấy lạ.
Lương thầy t·h·u·ố·c nhanh chóng hoàn hồn, “Chỉ là nghĩ sắp được phục vụ ngài, ta thấy rất vui.” Ngân Tô “tạch” một tiếng: “Ngươi bịa hay đấy.” “...” Lương thầy t·h·u·ố·c cảm thấy không thể nói chuyện với nàng thêm nữa, bằng không nàng sẽ không nhịn được… “Các vị đi theo tôi, bây giờ ta đưa các người đi làm thủ tục nhập viện, sau đó làm kiểm tra đơn giản, rồi mọi người có thể về phòng hoặc đi tham quan thẩm mỹ viện.” Lương thầy t·h·u·ố·c bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói, tốc độ nói của nàng nhanh như sợ người khác chen vào.
Những người chơi còn lại: “...” Thường thấy NPC dương oai diễu võ, động chút lại h·i·ế·p người chơi, còn chưa kịp đ·ộ·n·g t·a·y NPC đã chạy mất dép thế này đúng là hiếm có.
… … Thủ tục nhập viện rất đơn giản, không biết có phải vì có cô bạn điên cùng hội, hay là do khâu này vốn không có vấn đề gì quá lớn.
Làm xong thủ tục nhập viện, mỗi người đều nhận được một thẻ phòng. Thẻ phòng không chỉ để mở cửa phòng, mà còn là thẻ ra vào thẩm mỹ viện, và thẻ ăn.
Một thẻ đa năng, tiện cả đôi đường.
Trong miệng của người chơi n·ổi đ·i·ê·n kia lại thành: Keo kiệt.
Nói tóm lại, mặc kệ Lương thầy t·h·u·ố·c nói gì, nàng đều có thể bắt bẻ được.
Nếu ở ngoài đời thực, thì chắc chắn nàng sẽ bị gh·é·t vì chuyên đi bắt bẻ người khác.
Nhưng đằng này nàng lại chuyên bắt bẻ NPC, nên các người chơi càng nhìn càng thấy vui.
Lương thầy t·h·u·ố·c rõ ràng không muốn nói nhảm thêm với Ngân Tô nữa, sau khi nói lướt qua phòng của họ ở tầng mấy, lập tức kết thúc: “Bữa tối đêm nay sẽ có y tá đến thông báo cho mọi người đi tìm ta, khi đó ta sẽ xác định phương án chỉnh hình riêng của từng người.” Khách hàng tôn quý lại bất mãn: “Sao không nói bây giờ luôn? Tối ta còn phải ngủ dưỡng da.” “Thật xin lỗi khách hàng, vẫn phải làm phiền ngài một chút. Nếu không còn vấn đề gì nữa, thì chúng ta tạm thế này.” Ngân Tô: “Ta...” “Được rồi, vậy chúng ta gặp nhau vào buổi tối.” —— Hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Ha ha ha, hôm nay chỉ có một chương thôi.
Sáng mai sẽ công bố danh sách trúng thưởng~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận