Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 142: Vĩnh Sinh thôn (32) (length: 8218)

Ngân Tô đứng dậy, những người kia mặt tản ra. Đến lúc này, Bạch Lương Dịch mới nhìn rõ những người này đều mặc áo cưới, là những tân nương kia. . .
Các tân nương có chút không cam tâm, không muốn bỏ qua miếng điểm tâm đưa tới cửa. Thế nhưng khi trông thấy Ngân Tô, hai chữ báo thù lại xuất hiện, đè lại khát vọng của các nàng.
"Sao ngươi từ trong nước ra vậy?" Ngân Tô đi trở về phía bia đá, "Quái hù người."
". . ."
Hắn cũng không muốn từ trong nước ra! Mà lại ngươi nhìn qua cũng đâu có bị hù dọa a! !
Trước đó hắn bò qua cái sơn động kia, phát hiện chỉ có Mập mạp và Trương Dương, mà Trương Dương đã đi về một lối đi khác, thoáng cái liền biến mất.
Mập mạp hùng hổ đi theo sau, hắn không đợi được người chơi đằng sau, cũng chỉ có thể đi theo hướng Trương Dương biến mất.
Sau đó liền bị quái vật tập kích.
Quái vật nhiều lại hung tàn, hắn bị đuổi chạy trối chết, cuối cùng còn gặp phải Trương Dương toàn thân máu me nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Trương Dương nói do mập mạp gây ra, Bạch Lương Dịch đương nhiên không dễ tin, hắn cũng không có ý định cứu Trương Dương, nhưng mặc kệ hắn đi hướng nào, cuối cùng đều sẽ trở về chỗ Trương Dương nằm.
Bạch Lương Dịch muốn g·i·ế·t Trương Dương, hắn cũng thực sự đ·ộ·n·g thủ, Trương Dương thậm chí còn không phản kháng.
Nhưng đợi hắn lại một lần nữa về tới đó, phát hiện nằm dưới đất là Mập mạp.
Hắn thật vất vả bắt được Trương Dương, ai biết thực lực Trương Dương tăng vọt, trong lúc đánh nhau hắn rơi vào một cái động, đợi tỉnh lại đã thấy... một gương mặt.
Không c·h·ế·t trong tay NPC, suýt nữa bị hù c·h·ế·t.
Trương Dương từ lúc đầu đã không có ý tốt, sau đó bày kế g·i·ế·t bọn hắn cũng bình thường.
Dù sao của hồi môn cũng cần phải c·h·ế·t.
Ngân Tô bày tỏ sự đồng tình với tao ngộ của Bạch Lương Dịch, "Vậy Trương Dương đâu?"
"Không biết." Lúc đó Trương Dương cũng bị hắn làm thương không nhẹ, nhưng còn s·ố·n·g hay c·h·ế·t, hắn không rõ.
Bạch Lương Dịch vừa nói xong tao ngộ của mình, phát hiện phiến bia đá trước mặt Ngân Tô khá quen mắt, giật mình trong lòng: "Ngươi đang làm gì đó?"
"Tẩy bia."
". . ."
Nàng toàn làm những chuyện mình xem không hiểu.
. . .
. . .
Ngân Tô dùng cung điện dời bia đá qua chỗ bằng phẳng, rồi chuyển cả hòm gỗ tới, dùng đèn pin soi vào tên trên tấm bia, "Tên các ngươi là gì?"
Bị Ngân Tô nhìn chằm chằm, tân nương lắc đầu: "Không nhớ rõ."
". . ."
Nàng không cam tâm nhìn các tân nương bên cạnh, các tân nương kia cũng lắc đầu.
Ánh mắt Ngân Tô lướt qua mặt các tân nương, trên mặt các nàng vẻ mờ mịt không giống như đang giả vờ.
Các nàng thật sự không nhớ mình tên gì.
Cũng đúng, đến nhà mình cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mối thù hận thấu xương.
Ngân Tô nhìn hơn trăm cái tên đang trầm mặc, lẽ nào phải xóa hết?
Không nghĩ rằng có đạo cụ nào có thể dùng được, Ngân Tô thấy công trình này có hơi lớn.
Một giây sau, Ngân Tô nghĩ đến kỹ năng.
【 tân nương ·? 】 【 tân nương Trương Tiểu Phân 】 【 tân nương ·? 】 【 tân nương Nhiều Tiền 】 Ngân Tô: "? ?"
Sao lại có cái hiện cái không thế này?
Ngân Tô nhíu mày suy nghĩ một lát, phát hiện những tên hiện ra đều là tên nàng vừa mới nhìn trên bia đá, có ấn tượng.
Thế là nàng cẩn thận nhìn lại các tên trên bia, rồi dùng kỹ năng một lần nữa.
Quả nhiên, lần này toàn bộ tên hiện ra.
Cấp bậc kỹ năng không đủ để hiện hết nội dung, trong tình huống nàng đã gặp qua hoặc biết nội dung liên quan... kỹ năng có thể hiện ra.
Ngân Tô không có thời gian nghiên cứu nhiều về kỹ năng, trước hết làm việc chính đã.
Khi Ngân Tô xóa tên đầu tiên, ngay lập tức cũng cảm giác được sức mạnh trên người tân nương kia tăng lên, hỉ phục ảm đạm tựa hồ cũng trở nên tươi đẹp hơn.
Tân nương cảm nhận còn rõ ràng hơn cả Ngân Tô, nàng nhìn chằm chằm đôi tay móng vuốt quá dài của mình, vẻ mặt cuồng hỉ.
Nàng không cảm nhận được sự trói buộc lúc trước, trong cơ thể tràn đầy sức mạnh, nàng cảm thấy hiện tại mình có thể đánh với Ngân Tô...
"Có muốn móc hai mắt của ngươi ra không?" Ngân Tô cười hỏi nàng.
Tân nương không khỏi run lên một cái, trong đầu vô thức nhớ lại thảm trạng đồng bạn vừa mới c·h·ế·t.
Quái vật tân nương thấy người mạnh thì sợ, lập tức đè xuống xúc động muốn ra tay, ngoan ngoãn rủ mắt đi về phía hòm gỗ, thăm dò lọ thủy tinh bên trong, lần này nàng dễ dàng cảm nhận được mắt của mình ở lọ thủy tinh nào.
Tân nương lấy ra tròng mắt thuộc về mình, mở nắp bình ra, nhét tròng mắt vào hốc mắt như nhét viên thủy tinh.
Xác định biện pháp này có hiệu quả, Ngân Tô lại tiếp tục xóa các tên còn lại.
Mỗi một tân nương đều tìm được con mắt của mình trong hòm gỗ, sau khi nhét tròng mắt vào hốc mắt thì trông các nàng không đáng sợ như trước nữa.
Ngân Tô lại thử xóa tên những tân nương không có ở đây, muốn xem có thể triệu hồi những tân nương sắp bị xóa hay không.
Thí nghiệm chứng minh – không thể.
Ngân Tô từ bỏ, vỗ tay để những tân nương đang phấn khích vì hồi phục được sức mạnh chú ý, khóe môi cong lên một độ cong xinh đẹp: "Các tỷ tỷ, bây giờ ta sẽ mang các tỷ đi báo thù!"
"Hì hì ha ha, g·i·ế·t c·h·ế·t bọn chúng! !" Các tân nương rất phối hợp mà hưởng ứng.
. . .
. . .
Bạch Lương Dịch cầm một cây gậy gỗ, đi theo sau Ngân Tô và đám quái vật tân nương, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Người đi trước nhất là Ngân Tô đang ôm con mèo đen, hoàn toàn không có ý thức của một người chơi, rõ ràng như một tên ác bá ngạo mạn mang quân ra trận.
Lợi dụng NPC là một thao tác rất phổ biến, nhưng NPC không đáng tin, ý nghĩ của bọn chúng rất thất thường, có thể giây trước cảm thấy ngươi nói có lý, giây sau đã muốn g·i·ế·t ngươi, lại càng không có tinh thần khế ước để nói đến.
Đồng hành với NPC là nhảy múa trên lưỡi đao, không cẩn thận liền sẽ thất bại.
Một số người chơi gan lớn và có thực lực cũng trà trộn vào đội ngũ NPC để nghe ngóng tin tức, hoặc kích động quan hệ giữa các NPC với nhau.
Nhưng Bạch Lương Dịch thấy nhiều biết rộng, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống người chơi dẫn NPC khí thế hung hăng đi tìm người gây phiền phức… Khiến cho người ta rất hoài nghi đến cùng ai là người chơi, ai là NPC.
Bạch Lương Dịch nhìn hướng đi của nàng, suy đoán nàng đã biết chuyện từ đường. Bất quá bọn họ còn chưa tới từ đường, đã thấy mấy người mặc quần áo trắng, dân làng giơ bó đuốc, người khoác lụa đỏ đi về phía bên này.
Hai bên gặp nhau trên đường làng.
Ngân Tô vừa thấy bọn họ, mắt liền sáng lên, có một cảm giác tự nhiên có người mang tới tận cửa.
Mà dân làng ban đầu là sững sờ, sau đó trông thấy đám tân nương phía sau Ngân Tô, mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"A. . ." Ngân Tô nở nụ cười trước ánh mắt hoảng sợ của đối phương, "Thật là khéo, đang tìm các ngươi đây, không ngờ mọi người lại tới đón tiếp chúng ta."
Tiếng cười thanh thúy của nữ sinh lại như từng mũi gai sắc cắm vào tận đáy lòng bọn họ, nỗi sợ hãi từ trong bóng tối sinh sôi, bó đuốc sáng cũng không thể xua tan được cái lạnh bao trùm quanh thân.
"Sao các nàng lại xuất hiện cùng lúc. . ." Một dân làng muốn lui về phía sau: "Các nàng đến g·i·ế·t chúng ta."
"Đừng sợ, các nàng không có cách nào đến gần chúng ta." Một dân làng khác túm chặt người dân làng định lui, hét lớn.
Các tân nương tuy xao động, nhưng đúng là không dám lên trước, chỉ dùng ánh mắt oán độc trừng trừng bọn họ.
Ánh mắt Ngân Tô rơi vào tấm vải đỏ phủ trên người bọn họ, khẽ tặc lưỡi một tiếng, cúi đầu bắt đầu lật cung điện.
—— hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Các bảo bối, cuối tháng rồi nha, có nguyệt phiếu thì ném vào chút nhé ~~ Thương các ngươi ~~ Chương tiết có ý nghĩa [ đọc tệ 520] hoạt động rút thưởng:
【 không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra. 】 sơ nhà cho an 【 mèo đen: ? ? ? 】tiêu đại tiên . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận