Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 84: Ricoh trung học (37) (length: 7718)

Vạn Trạch Vũ cùng Hồng Bằng không có may mắn như Lưu Thắng Lợi, có được đồng đội đáng tin cậy, có thể cho bọn hắn đạo cụ bảo m·ạ·n·g.
Nhưng giờ phút này, Hồng Bằng ít nhất vẫn có thể cầu cứu Trần Phong: "Trần ca..."
Trần Phong hờ hững lắc đầu, chính hắn còn không có đạo cụ, cũng không có thực lực đối kháng trực diện với NPC, lúc này đương nhiên không thể giúp Hồng Bằng được gì.
Thân hình có phần vạm vỡ của Hồng Bằng loạng choạng, phải vịn vào tường mới không ngã xuống.
Trina đứng sau lưng Trần Phong, không dám nói gì, vừa lo lắng cho Hồng Bằng, lại sợ mình cũng sẽ gặp kết cục tương tự.
"Thế giới hiện thực của ngươi có gì có thể giao dịch không?" Trần Phong đột nhiên hỏi Hồng Bằng.
Hồng Bằng không biết vì sao Trần Phong đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ta... ta chỉ là một công nhân bình thường, không... không có nhiều tiền tiết kiệm."
Trần Phong nhíu mày, "Vậy thì không có cách nào."
Trần Phong cảm thấy Ngân Tô biết cách giải quyết cục diện này.
Nhưng nàng không chịu nói...
Nàng hy vọng bọn họ còn sống, nhưng lại đứng nhìn bọn họ đi chết.
Trần Phong không hiểu nổi cô gái này.
Tiền trong game vô dụng, nhưng lại rất hữu ích trong thế giới hiện thực.
Hắn không biết Ngân Tô có cần tiền hay không, nhưng đây là một cách, thử một lần biết đâu có tác dụng?
Đáng tiếc...
"Nhưng ta có một căn nhà." Đã đến lúc sinh tử, Hồng Bằng cũng không giấu giếm: "Cái này... cái này có dùng được không?"
Trần Phong hỏi căn nhà nhỏ của Hồng Bằng đáng giá bao nhiêu, rồi chỉ cho hắn một con đường: "Ngươi đi tìm cô ta thử xem."
"? ? ?"
Hồng Bằng nhìn về phía Ngân Tô đang ngồi ở chỗ của mình, nhàm chán nghịch bút viết.
Tìm cô ta?
Cầm căn nhà sao?
Sao có thể?
"Cứ thử xem, dù sao còn hơn ngồi chờ chết." Trần Phong nhắc nhở hắn: "Ngươi chết thì hết thật đấy."
Hồng Bằng tương đối tin Trần Phong, đã Trần Phong nói vậy, hắn liền hít một hơi, lấy dũng khí đi tìm Ngân Tô nói chuyện.
...
...
"Nhà ở? Trả hết rồi sao? Không có vay à?"
"...Trả hết rồi."
Kẻ xui xẻo đang cấp bách cần một chỗ ở thoải mái, dễ chịu, nghe điều kiện của Hồng Bằng thì hơi hứng thú: "Có phải nếu ta cứu ngươi lần này, ngươi sẽ cho ta căn nhà không?"
"Cái này..."
Lần này?
Nhưng mà còn chuyện sau đó...
Ngân Tô nhận ra cảm xúc trên mặt Hồng Bằng, hơi nhíu mày: "Ngươi đừng nghĩ một căn nhà là có thể để ta bảo vệ ngươi đến khi kết thúc phó bản đấy."
"..."
Căn nhà đó là cả quá trình phấn đấu nhiều năm mới mua được, năm nay vừa sửa xong, hắn còn chưa kịp đến ở.
Nhưng nghĩ lại, nếu mình chết bây giờ, còn nói gì đến nhà cửa.
"Được." Hồng Bằng gật đầu, đột nhiên có chút suy nghĩ: "Nhưng nếu ta chết trong phó bản thì làm sao ngươi lấy được nhà?"
"Trò chơi chẳng phải để thời gian xử lý hậu sự." Ngân Tô đẩy một tờ giấy đến trước mặt hắn: "Viết địa chỉ và số điện thoại của ngươi vào, sẽ có người liên hệ với ngươi."
Ngân Tô nghĩ với khả năng làm ăn nhỏ của Khang Mại, giao dịch một căn nhà trong thời gian ngắn không khó.
Hồng Bằng cầm bút, tay run rẩy: "Ngươi... không sợ ta... viết sai địa chỉ và số điện thoại à?"
Sau khi rời khỏi phó bản, ai biết ai là ai.
Biển người mênh mông tìm một người, đó là việc khó khăn đến nhường nào?
Ngân Tô không nghĩ Hồng Bằng có thể sống sót, đằng sau lại còn có c·u·ồ·n·g hoan nhật.
Cho nên nàng không vấn đề gì mà nói: "Có liên quan gì đâu, dù sao ta cũng chỉ có thể cứu ngươi lần này thôi. Ngươi lừa ta cũng không sao, dù sao ta lương thiện như vậy."
Nếu hắn viết đúng, thì nàng sẽ kiếm được một căn nhà, về sau không phải lang thang.
Nếu hắn viết bừa, nàng cũng chỉ là sớm thanh lý NPC, dù sao cũng là chuyện cần làm, không có tổn thất gì.
Hồng Bằng: "..."
Nàng làm sao mà cười nói ra từ lương thiện thế chứ.
Hồng Bằng cuối cùng vẫn viết địa chỉ và số điện thoại lên giấy.
"Kỳ thật ngươi không sống được đâu." Ngân Tô nhìn tờ giấy kia, nhắc nhở hắn: "Bây giờ đổi ý vẫn kịp đấy."
Phó Kỳ Kỳ có thể sống sót là nhờ đạo cụ của Mạc Đông, Hồng Bằng ngay cả đạo cụ cũng không có.
Hiện tại hắn không có cả chỗ ngồi, cho dù nàng có thể cho hắn sống sót, sau này phải đối phó c·u·ồ·n·g hoan nhật và đại khảo kiểu gì?
Nghe thấy Ngân Tô phán cho mình tử hình, thân hình vạm vỡ của Hồng Bằng cũng suy sụp hẳn, nhưng vẫn nghiến răng nói ra vài chữ: "Nhưng ta không muốn c·h·ế·t."
Phàm là còn chút hy vọng sống, người cầu sinh đều sẽ nắm lấy.
Ngân Tô lấy tờ giấy đi, nàng đếm số học sinh trong phòng học, trừ Vạn Trạch Vũ và Lưu Thắng Lợi thì người chơi còn lại 10 người.
... Môi trường học tập thuần túy mà đồng loại của nàng được hưởng, xem ra vẫn có cơ hội thành hiện thực.
"Cho nên... ngươi có cách gì không?"
"Trước cứ ra phía sau góc lớp ngồi xổm đi." Ngân Tô tùy tiện nói: "Lát nữa ta sẽ cản lão sư, ngồi xổm cho cẩn thận, đừng để lão sư bắt được ngươi đầu tiên, nếu không... Thần Tiên cũng không cứu được ngươi."
"? ? ?"
Vậy thôi sao?
Cản lão sư?
Cản bằng cách nào?
Thực lực của lão sư kia, cản được chắc?
Hồng Bằng nghĩ dù sao hắn cũng ghi địa chỉ công ty, nếu nàng lừa hắn, chỉ cần hắn sau khi ra ngoài không để ý tới, thì mình cũng không mất gì...
Vẫn kịp để lại di chúc.
...
...
Tiết đầu tiên buổi chiều là của giáo viên chủ nhiệm, hắn vừa vào cửa liền cười với Vạn Trạch Vũ đang ngồi ở bàn số 9, "Xem ra lại có bạn học không có chỗ ngồi rồi, sao có thể ngồi vào vị trí của các bạn khác vậy?"
"Tôi có chỗ, tôi có chỗ mà..." Vạn Trạch Vũ chắc là sợ quá phát điên rồi, ôm lấy bàn lảm nhảm.
Người chơi bị loại, những quy tắc khác sẽ mất hiệu lực, cho nên dù hắn có ngồi xuống cũng sẽ bị lão sư g·i·ế·t c·h·ế·t.
Mọi người còn chưa kịp thấy giáo viên chủ nhiệm làm gì thì hắn đã đến bên Vạn Trạch Vũ, nhấc hắn lên khỏi chỗ ngồi.
"Không... Không!! Tôi có chỗ ngồi, tôi có chỗ ngồi mà... hu hu hu, tôi không muốn c·h·ế·t."
"Cứu m·ạ·n·g... Cứu tôi với!"
Mọi người không nỡ nhìn Vạn Trạch Vũ, vội quay mặt đi.
Giọng của Vạn Trạch Vũ dần nhỏ lại, máu theo bàn rơi xuống đất, mùi m·á·u tanh lan ra.
Ngay khi giáo viên chủ nhiệm vừa ném Vạn Trạch Vũ, chuẩn bị đi xuống phía sau, thì Ngân Tô đột nhiên lên tiếng: "Lão sư, bây giờ thầy không thể g·i·ế·t hắn."
Tiếng nói trong phòng học im ắng này nghe rất đột ngột, trong lòng các người chơi đều hồi hộp, vô thức nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Bọn họ vừa rồi đều thấy Hồng Bằng đi tìm Ngân Tô nói chuyện, nhưng họ nói gì thì không ai biết.
Lúc này, chẳng lẽ nàng lại muốn đứng ra cho Hồng Bằng sao?
Nhưng mà liệu giáo viên chủ nhiệm có nghe?
" ? ? ?"
Giáo viên chủ nhiệm thế mà thật sự dừng lại, nghiêng đầu nhìn Ngân Tô, vẻ âm u trên mặt lộ rõ sự dữ tợn: "Vì sao?"
Người chơi: "! ! !"
Giáo viên chủ nhiệm đang hỏi vì sao!
Quyền lợi lớp trưởng lớn vậy à?
Ngân Tô đáp gọn lỏn: "Thầy mà g·i·ế·t hắn, thì số người trong lớp sẽ thấp hơn mười người đấy."
Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm đảo qua những NPC kia: "Sao lại thấp hơn..."
Lời còn chưa dứt, liền thấy Ngân Tô túm lấy tóc người bạn học ngồi phía trước, kéo mạnh ra sau, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua cổ người bạn kia, bạn học đó trợn mắt chậm rãi ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận