Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 20: Hoàn mỹ nhân sinh trại an dưỡng (2 0) (length: 7881)

Khang Mại hùng hổ đi về phía khu nhà điều trị nội trú.
Uông Hiểu Linh đi theo phía sau hắn, không gần không xa, Khang Mại đi được vài bước thì không nhịn được quay đầu lại, hung dữ quát mắng nàng: "Ngươi theo ta làm gì?"
"Ta..." Uông Hiểu Linh cách Khang Mại không xa, hai tay nắm chặt, mạnh miệng nói: "Con đường này không phải chỉ có mình ngươi đi được, ta cũng về khu nhà điều trị nội trú."
Khang Mại cười lạnh một tiếng, đột nhiên tránh đường ra: "Ngươi đi trước đi."
Uông Hiểu Linh: "..."
Khang Mại vừa hung hăng vừa cộc cằn, khinh thường để ý tới nàng, Uông Hiểu Linh muốn bắt chuyện làm quen cũng không có cơ hội, nàng ấm ức đi lên phía trước, mỗi bước đi đều hết sức cẩn thận.
Khang Mại bất thiện trừng mắt nhìn nàng.
Uông Hiểu Linh và Khang Mại, người trước người sau lên lầu, lúc đến chỗ quầy y tá thì Mạc Đông và cặp đôi đang yêu kia cũng vừa đúng lúc ở đó, chắc đang bàn chuyện bỏ phiếu.
"Hiểu Linh..." Mạc Đông gọi Uông Hiểu Linh, "Cậu đi đâu nãy giờ vậy?"
"Chuyện đó liên quan quái gì đến mấy người." Uông Hiểu Linh giống như đã chắc chắn bọn họ sẽ bỏ rơi mình, hoàn toàn không thèm để sắc mặt tốt với bọn họ.
Mạc Đông: "..."
Phó Kỳ Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thái độ gì vậy..."
Uông Hiểu Linh nổi đầy tia máu trong mắt, không thiện cảm trừng về phía Phó Kỳ Kỳ.
Khang Mại không để ý đến sóng ngầm giữa bọn họ, hỏi y tá ở quầy mượn bút, tùy tiện điền hai cái tên rồi đưa cho y tá, sau đó trực tiếp về phòng.
Chờ hắn về tới phòng, phát hiện Ngân Tô lại đang ngủ, trên tủ đầu giường cũng để hai cái bình thủy, một cái đang đun nước mà cái nắp ấm bị một bàn tay tái nhợt đẩy ra, ngón tay cứ di chuyển qua lại ở ngay mép ấm nước như đang thăm dò...
"..."
Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, Khang Mại cũng tranh thủ nằm xuống nghỉ ngơi.
Tối nay sẽ còn nguy hiểm hơn hôm qua, hắn chỉ có thể cố gắng tích lũy thời gian ngủ mà thôi.
...
...
Buổi trưa, nhà ăn.
Hoạt động tranh vị trước bữa ăn lại càng thêm nguy hiểm, nếu không phải Ngân Tô vẫn như sáng nay, vừa vào đã giết chết một bệnh nhân, đoán chừng đã có bệnh nhân động tay với bọn họ rồi.
Mà đồ ăn trưa thì càng phong phú, số lượng lại càng nhiều.
Giống như là đem số đồ ăn dư ra vì giảm bớt số bệnh nhân, đổ hết lên người bọn họ.
Tôn chỉ thứ nhất của nhà ăn chính là: Không được lãng phí.
Lãng phí sẽ kích hoạt sự trừng phạt của nhân viên nhà ăn.
Dưới tiền đề này, bệnh nhân giảm bớt, mà đồ ăn thì không giảm bớt, cho nên đám thức ăn này nhất định phải được chia cho bệnh nhân và người chơi đang dùng bữa.
Rất hợp lý.
"..."
Ngân Tô cầm nĩa dùng sức xiên ngang một miếng thịt, hợp lý cái rắm ấy!
Ngân Tô ăn không hết không sao, có thể trực tiếp chia sẻ cho những bệnh nhân khác. Nhưng những người chơi khác thì không dám học theo nàng, ai nấy mặt mày đưa đám, chịu đựng cảm giác buồn nôn để cố gắng ăn đồ ăn.
Đã ăn qua vài trận rồi, vậy mà bọn họ vẫn không thể nào tiếp nhận được cái mùi vị này.
Ngân Tô giải quyết xong rắc rối của mình, bắt đầu quan sát những người khác trên bàn ăn.
Mặt mày Mạc Đông và cặp đôi kia trông có vẻ tốt hơn rất nhiều so với buổi sáng, chắc là đã phát hiện quy tắc đi kiểm tra khi cơ thể khó chịu là chính xác rồi.
Uông Hiểu Linh sau bữa sáng thì đi theo Khang Mại, Khang Mại đi kiểm tra thân thể thì nàng cũng chắc là đã kiểm tra rồi, trông có vẻ ổn.
Có điều lúc này nàng đang vùi đầu ăn uống, cả người trông hết sức ảm đạm.
Bởi vì số lượng thức ăn tăng lên, nên Mạc Đông bọn họ ăn không hết, bị nhân viên nhà ăn bắt đi.
Nhân viên nhà ăn hiện tại chưa thể trực tiếp làm hại bọn họ, nhưng sau khi bị trừng phạt, trạng thái thân thể rõ ràng sẽ trở nên kém đi.
Trong đồ ăn của nhà ăn chắc cũng có tác dụng tương tự...
Cộng thêm cả cái lọ thuốc kỳ quái buổi tối hôm trước nữa.
Phó bản này không ngừng để cơ thể người chơi bị ô nhiễm, theo độ ô nhiễm gia tăng, chỉ sợ đến cuối cùng thì việc kiểm tra vào ban ngày cũng vô phương để người chơi cải thiện được tình trạng bao nhiêu.
Nàng không ăn đồ ăn có vấn đề trong phòng ăn, cũng không có uống thuốc, cho nên trạng thái thân thể của nàng hiện tại vẫn còn tốt, không có cảm giác gì quá rõ ràng.
Ngân Tô lại ra vườn hoa đi dạo tiêu cơm, vừa trở về lên lầu thì bắt gặp y tá trưởng dẫn Khang Mại và Uông Hiểu Linh đi ra ngoài.
Hai người này bị bỏ đi, gần như không có gì bất ngờ cả.
Mạc Đông ba người không dám đối mặt với Uông Hiểu Linh, vội vã trốn tránh ánh mắt oán hận của nàng.
Khang Mại thì ngược lại chẳng quan tâm, dù sao hắn đã sớm đoán được tình huống này, đối với người chơi khác vẫn cứ giữ thái độ khinh thường và miệt thị như cũ.
Chờ y tá trưởng dẫn Khang Mại và Uông Hiểu Linh đi khuất, Phó Kỳ Kỳ hoảng sợ lên tiếng: "Ngày mai có phải lại phải bỏ phiếu không?"
Ngày thứ nhất là một phiếu, ngày thứ hai hai phiếu, vậy ngày thứ ba chẳng phải là ba phiếu?
Nhưng bây giờ chỉ còn lại ba người bọn họ...
Loại trừ người chơi không có khả năng bị loại bỏ, vậy chẳng lẽ bọn họ lại còn phải bỏ phiếu cho nhau nữa sao.
"Có lẽ... trong bọn họ có một người là phóng viên thì sao?" Tưởng Lượng cũng không biết là an ủi Phó Kỳ Kỳ hay đang an ủi mình: "Đừng quá lo lắng."
"Ha..."
Ngân Tô đột nhiên bật cười, ba người đồng loạt nhìn về phía nàng.
Mạc Đông: "Tiểu thư Ngân Tô, cô cười cái gì?"
"Nghĩ đến một chuyện buồn cười." Ngân Tô đã không còn cười nữa, có chút nhướng mày, hỏi: "Sao vậy, ta không được cười à?"
Cười bọn họ đến lúc này, vẫn còn đem hy vọng đặt vào những chuyện hư vô có lẽ, khả năng nào đó.
Ngân Tô cảm thấy chuyện Uông Hiểu Linh nói về việc hòa phiếu có thể là một cách giải quyết, y tá trưởng nói bọn họ không bỏ phiếu thì tất cả sẽ bị Đưa tiễn, còn người bị bỏ cũng sẽ bị mang đi, nhưng không nói việc hòa phiếu là thế nào.
Nếu như ngày đầu tiên bọn họ không gấp gáp như vậy đưa nàng ra để chặn tai họa, thì mọi người có lẽ có thể thử tình huống hòa phiếu xem sao.
Coi như hòa phiếu cũng có vấn đề thì theo kinh nghiệm của phó bản là ngày đầu tiên sẽ tương đối an toàn, cứ thử một chút cũng không sao, nhiều nhất thì cũng chỉ là bị trừng phạt chút, cơ thể bị ô nhiễm mà thôi.
Đáng tiếc là bọn họ quá vội vã muốn đẩy nàng ra để hứng chịu tai họa rồi.
Ngân Tô không thèm để ý đến bọn họ nữa, quay người về phòng. Nàng dự định đến đêm sẽ đi tìm manh mối, cho nên cả buổi chiều đều ở trong phòng ngủ.
Khang Mại trở về trước bữa tối, chật vật như một kẻ đáng thương lớn từ đống rác bò ra.
Kẻ đáng thương lớn đó còn mang về một quy tắc cấm kỵ: "Ban ngày sẽ không chết người."
Ngân Tô không quá bất ngờ, gật đầu.
Phó bản này về đêm hẳn là rất nguy hiểm, cơ hội người chơi tìm kiếm manh mối không nhiều.
Cho nên ban ngày là thời gian để người chơi thăm dò manh mối, việc dùng quy tắc cấm kỵ này để bảo hộ người chơi là hết sức bình thường.
Nhưng mà NPC có thể dùng nhiều biện pháp làm ô nhiễm người chơi, làm cho tình trạng cơ thể người chơi trở nên tệ đi. Như vậy có thể vừa cản trở tiến độ thăm dò của người chơi, vừa có thể gia tăng tỷ lệ t‌ử v‌o‌ng của người chơi vào ban đêm.
Khang Mại mặt mày ủ rũ chửi hai tiếng: "Cái phó bản này khó quá."
"Khó?" Ngân Tô chẳng qua chỉ cảm thấy có hơi buồn nôn thôi, chứ không thấy có gì khó khăn cả, dù sao quái vật trong phó bản này có vẻ rất yếu.
Một đao là giết được một con quái nhỏ, quá dễ.
"Ngươi không thấy khó à? Phó bản tân thủ lẽ ra không phải độ khó như thế này."
Hai phó bản tân thủ trước kia của hắn đều rất đơn giản.
"Khó... đi." Im hơi lặng tiếng chuyển thời gian năm năm Ngân Tô nhập gia tùy tục, dù sao hiện tại nàng cũng chưa hiểu rõ về độ khó của các phó bản cấm kỵ trò chơi rốt cuộc là thế nào.
Khang Mại: "..." Nàng lại đến cái Đi khả nghi nữa rồi!!
Khang Mại đen mặt dọn dẹp vết máu trên người: "Có phải là ngươi có manh mối gì khác hay không?"
Lời của tác giả:
Bạn cần đăng nhập để bình luận