Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 382: Đoàn tàu vĩnh viễn không đến trạm (2 0) (length: 7928)

Dương đại phu đứng dậy, hướng phía Ngân Tô đi tới, hắn lôi ruột trong bụng ra, cầm nó làm dây thừng ở trong tay.
Mục tiêu ngay trước mắt, không hề có chút phòng bị nào.
Hắn chỉ cần siết lấy cổ nàng, nàng liền không thoát được. . .
Trong lòng Dương đại phu vui mừng khôn tả, sự kích động đã tràn ra hốc mắt.
Ngay lúc hắn chuẩn bị hành động thì, tầm mắt đột ngột xuất hiện một khối đen ngòm, hơn nữa nó đang ngày càng gần hắn. . . Càng lúc càng gần. . .
Đó là cái thứ gì!
Chỉ trong một giây Dương đại phu ngây người ra, thì vật thể đen kia đã ập tới.
Dương đại phu cảm giác như mình bị trùm trong một cái lưới lớn, hắn loạn cào cấu, như đang túm một nắm sợi tơ, vừa mềm mại lại lạnh lẽo. . .
Chớp mắt tiếp theo, đám tơ mềm mại đó đã siết chặt lại, bốn chi ở trong tơ đều cảm giác bị bó chặt căng cứng, tơ quấn kín cả mũi lẫn miệng hắn, không nhìn thấy gì nữa.
"Ô ô ô. . ."
Một luồng sáng từ phía bên trái chiếu tới.
Dương đại phu lúc này mới nhận ra mình đang bị treo lơ lửng trên không trung, thứ bắt lấy mình không phải tơ, mà là tóc.
Vô số tóc.
Toàn bộ toa xe đều là tóc!
Ngân Tô chớp mắt trước mặt Dương đại phu: "Ngươi thật là không nghe lời a."
Dương đại phu: ". . ."
Quả đúng là câu nói chó không bỏ được ăn phân, quái vật cũng không thể bỏ được ác ý với người chơi, dù hắn có cúi đầu tỏ vẻ sợ hãi và quy phục, nhưng chỉ cần người không để ý, hắn lập tức sẽ tìm cách cắn đứt cổ của người, uống máu và ăn thịt của người.
"Vốn định giữ ngươi lại, nhưng tiếc rằng ngươi không biết trân trọng." Ngân Tô không lưu lại quái vật không nghe lời, chậm rãi nói: "Chỉ có thể để ngươi cho màn đêm buông xuống Bảo An, đó cũng coi như là đóng góp cuối cùng của ngươi."
Quy tắc duy nhất khi người chơi giết quái vật là: Thực lực.
Dương đại phu: "? ? ?"
Ô ô ô! !
Dương đại phu hoảng sợ giãy giụa.
Quái tóc đâu có dễ gì để món ăn đêm tuột khỏi miệng, hai lần quấn lấy đầu hắn rất chặt, âm thanh giãy dụa ô ô cũng dần dần tắt.
. . .
. . .
"Keng ——"
Ngân Tô vừa ngủ chưa được bao lâu thì đã nghe thấy có tiếng động trong toa xe.
"Keng ——"
"Cộc keng ——"
Ngân Tô: ". . ."
Còn có để cho người ta ngủ không vậy!
Ngân Tô túm lấy quái tóc, quái tóc lại nói trong xe không có gì cả.
Trong xe không có gì thì âm thanh kia từ đâu ra?
Quái tóc cho biết nguồn gốc tiếng động: "Toilet."
Kết cấu toa xe 01 không giống những toa khác, cửa ở đầu toa là cửa phòng điều khiển, cho nên toilet vẫn ở trong toa 01.
"Đi xem xem, ai nửa đêm không ngủ làm nhạc vậy." Ngân Tô sai quái tóc đi làm.
Đối với quái tóc mà nói, cánh cửa toilet chính là một không gian độc lập, trước đó nó mới đi qua rồi, nên bây giờ nó không muốn đi.
Vì thế quái tóc rất không vui: "Tối lắm nha, ta sợ, hay chúng ta cùng đi đi!"
Ngân Tô: ". . ."
Thôi được, không đi thì thôi.
Ngân Tô mặc kệ, cũng không muốn đi, kéo chăn trùm kín đầu, giả bộ như không nghe thấy gì hết.
"Keng Keng keng ——"
"Keng keng keng keng keng ——"
Nằm trên ghế Ngân Tô hất chăn xuống, lẳng lặng trừng vào bóng tối, rất lâu sau, nàng vẫn là hất chăn đứng dậy, đi tới phòng vệ sinh.
Trên mặt đất toàn là tóc của quái tóc, Ngân Tô giẫm lên rất mềm mại, cứ như đang bước trên lụa vậy.
Nếu nhuộm chúng thành màu đỏ thì chẳng phải là thảm đỏ à. . . đi ra ngoài sẽ có bao nhiêu phong cách.
Đáng tiếc tấm nhuộm chỉ có thể nhuộm vật phẩm, quái tóc tính là một sinh vật rồi.
Không có chức năng nhuộm tóc, ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu Ngân Tô rồi nhanh chóng bị vứt sau gáy.
"Keng keng keng keng keng ——"
Ngân Tô đã đứng trước toilet, nàng kéo tay nắm cửa, một tiếng xoạch cửa phòng vệ sinh bị kéo ra, ánh đèn pin chiếu thẳng vào bên trong.
Toilet toa 01 rộng hơn nhiều so với toilet khác, giữa phòng đứng một người phụ nữ mặc đồ kiểu nhân viên phục vụ.
Nàng mặc trang phục của nhân viên phục vụ nhưng lại không có áo khoác ngoài, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, mắt đen ngòm đáng sợ, toàn thân bốc lên âm khí.
Đây là một quái vật không phải người.
Vậy thì có thể xem cô ta là nhân viên phục vụ không nhỉ?
——Sau khi tàu tắt đèn, nhân viên phục vụ sẽ không xuất hiện. Nếu như người thấy nhân viên phục vụ, xin hãy giết ả ngay lập tức.
Tuy không có mặc áo khoác ngoài, nhưng xét cho cùng vẫn coi như là nhân viên phục vụ nhỉ?
Quái vật không phải người nghiêng người đứng đó, bị ánh đèn chiếu vào, bản năng đưa tay che chắn một chút, rồi mới nhìn về phía ngoài cửa, "Ngươi có thấy con của ta không?"
"Bao lớn?"
Quái vật không phải người dùng tay khoa một chút: "Lớn như vậy."
". . ." Cái này còn đang ở trong bụng mà?"Ta biết nó ở đâu rồi."
"Thật sao?" Vẻ mặt quái vật không phải người lộ vẻ kinh hỉ, "Nó ở đâu?"
Ngân Tô ra hiệu bảo cô ta ra ngoài trước.
Giờ phút này quái vật không phải người chỉ nghĩ đến đứa bé, hình như không nghĩ gì khác, lập tức ra khỏi nhà vệ sinh.
"Con của ta đâu?"
Ngân Tô chỉ về phía phòng nghỉ của nhân viên tàu: "Con của ngươi ở đó."
". . ." Trên mặt quái vật không phải người lần lượt lộ ra kinh hỉ, hoang mang, khiếp sợ, cuối cùng dừng lại ở tức giận, gầm lên đầy phẫn nộ: "Ngươi gạt ta!"
Ngân Tô vuốt tai, cười hì hì nói: "Ây da, bị ngươi phát hiện rồi, ngươi thật là thông minh đó."
Quái vật không phải người: "? ? ?"
"Rầm!"
Quái vật không phải người quay đầu lại nhìn thì thấy cửa phòng vệ sinh đã bị đóng lại.
Mặt đất và trần nhà đều bị thứ màu đen bao phủ, sắc mặt quái vật không phải người biến đổi, lập tức không công kích Ngân Tô nữa, mà hóa thành một làn khói, như chớp giật lao về phía cửa phòng vệ sinh.
Quái tóc chưa kịp đóng cửa: "? ? ?"
Ngân Tô: "? ? ?"
Con quái vật này là bị làm sao vậy! ?
Bình thường quái vật sẽ phản ứng công kích đầu tiên chứ! ! Sao nàng ta lại chạy luôn thế này? ?
Ngân Tô mở cửa toilet đi vào xem, bên trong đã trống rỗng.
Tuy không bắt được quái vật không phải người, nhưng mà cuối cùng cũng thanh tịnh, có thể ngủ một giấc ngon lành.
. . .
. . .
Toa xe 06.
Mạch Tử ngồi ở cuối toa xe trên một chiếc ghế sạch sẽ, nơi đây có thể thấy rõ tất cả các con quái vật phía trước.
Nàng cảm thấy bất an khi có quái vật ở sau lưng mình.
Mạch Tử khoanh tay xoa xoa hai bắp tay, luôn thấy trong xe rất lạnh.
Trong môi trường tối tăm, nàng không nhìn rõ thứ gì, nhưng cũng không dám ngủ, ai biết được đám quái vật này trong xe có thể sẽ thừa cơ khi nàng ngủ mà giết nàng.
"Này."
Giọng Vu Khiết đột nhiên vang lên.
Mạch Tử bật đèn pin lên, chiếu về hướng âm thanh phát ra, khuôn mặt Vu Khiết bị đèn chiếu vào trắng bệch.
Vu Khiết bị ánh đèn làm chói mắt mi tâm giật thót, nàng ta cố kìm sự khó chịu xuống, nói: "Ban đêm nguy hiểm quá, chúng ta tạm thời hợp tác đi."
Mạch Tử: ". . ."
Mạch Tử suy nghĩ một lát, chỉ vào chỗ ngồi đối diện lối đi: "Ngươi ngồi bên đó."
Vu Khiết không nói gì, đi đến ngồi xuống chỗ đối diện.
Mạch Tử tắt đèn đi, hai người không ai nói chuyện gì nữa.
Thời gian trong bóng tối cứ thế trôi qua.
Mạch Tử bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nàng ngáp mấy cái, Vu Khiết hình như nghe thấy, nói: "Nếu buồn ngủ thì ngươi cứ ngủ đi, ta canh cho, lát nữa ta sẽ gọi ngươi dậy."
"Ta không buồn ngủ." Mạch Tử cũng không tin Vu Khiết.
"Tùy ngươi."
Mạch Tử tuy nói không buồn ngủ nhưng vẫn không ngừng ngáp, nàng co gối ôm mình lại, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu.
"Cộc Cộc Cộc ——"
Mạch Tử hình như nghe thấy tiếng động gì, có thể do mí mắt nàng quá nặng rồi, nên thanh âm đó tựa như từ trong mộng vọng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận