Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 539: Dương thôn (5) (length: 7681)

"Người chăn nuôi là dân làng, dê chính là 'Dê' mà chúng ta thấy, nhưng chó săn là cái gì, ta còn chưa rõ. Hiện tại chưa phát hiện quy tắc, phó bản này rất có thể không có quy tắc."
Tô Nguyệt Thiền nói ra những manh mối họ thu thập được.
Mâu Bạch Ngự: "Ngôi làng này rất có thể liên quan đến buôn người, hoặc là một loại sùng bái Tà Thần nào đó."
Tên "Dương thôn" không có nhiều giá trị tham khảo, nhưng chữ "Dê" có thể khiến người ta nghĩ đến những điều không tốt.
Vậy nên họ chỉ có thể suy đoán từ những gì đã biết trước mắt.
Tô Nguyệt Thiền đồng tình với suy đoán của Mâu Bạch Ngự: "Những phó bản lấy bối cảnh làng quê như thế này không ít. Hiện tại xem ra, hai cái này có khả năng lớn nhất."
Suy đoán thì vẫn chỉ là suy đoán, khi chưa thu thập được chứng cứ thực chất, họ cũng không dễ dàng dựa theo hướng đó mà thăm dò.
Trong phó bản mà cực đoan theo suy nghĩ của bản thân, rất có thể sẽ rơi vào cạm bẫy mà trò chơi đã giăng sẵn.
"Tô tiểu thư, vậy tiếp theo làm thế nào?"
Lần này Tô Nguyệt Thiền không phải người dẫn đội, cho nên sau khi nói xong manh mối, liền nhìn sang Ngân Tô.
"Làm rõ chó săn là cái gì, tốt nhất là tìm cách bắt một con về nghiên cứu." Ngân Tô đưa ra phương hướng trước.
Dân làng và dê đều đã xuất hiện, vậy thứ chó săn chưa thấy sẽ là gì?
"Những người còn lại có thể ở trong thôn tìm hiểu rõ dê rốt cuộc là cái gì, ân oán giữa họ Dương và họ Cao là gì. Lúc không có việc gì có thể tạo cho dân làng chút bất ngờ, dọa họ một chút."
"..."
Ngân Tô ngắn gọn dặn dò hai câu.
Tình hình cụ thể, tin rằng bọn họ tự phân biệt được, không cần cô từng chữ từng chữ dạy.
Quả nhiên sau khi Ngân Tô nói xong, hai vị đội trưởng bắt đầu chia nhiệm vụ.
Cuối cùng, Ngân Tô nhìn một thành viên trong đội móc vũ khí ra, các loại vũ khí đầy đủ, cả nhóm bắt đầu vũ trang từ đầu đến chân.
Ngân Tô cảm giác bọn họ như thể hận không thể trang bị tận răng.
Tuy vũ khí nóng không có tác dụng nhiều đối với quái vật không phải người, nhưng đối với quái vật bình thường thì chắc chắn sẽ trúng chiêu.
Hơn nữa, vũ khí của họ không nhất định là vũ khí phổ thông, có thể là loại đã được cải tiến, có lẽ sẽ có hiệu quả nhất định với quái vật.
Những vũ khí này có thể giúp họ phòng ngừa không ít nguy hiểm.
Mâu Bạch Ngự lại đưa cho hai thành viên trong đội mấy khối lập phương màu đen.
"Đó là cái gì?"
"Thuốc nổ." Mâu Bạch Ngự nói: "Lúc cần có thể kích nổ, gây sự chú ý, tạo cơ hội bỏ chạy."
Ngân Tô: "..."
Được thôi.
...
...
Các đội viên nhanh chóng rời đi, trong sân chỉ còn Ngân Tô và hai đội trưởng.
Nhiệm vụ chính của lần vào phó bản này là "Chia sẻ", nên họ không rời đi, dù sao kinh nghiệm cần có là của bọn họ.
Trước đây, những người từng gặp không quá biết đánh, còn hai người này thì nhìn đã thấy rất giỏi đánh, nên Ngân Tô cũng không có ý kiến, dẫn họ ra cửa.
Ngân Tô đi dạo quanh thôn trước.
Danh tiếng "Dương Kiều" ở trong thôn hình như không tốt, người lớn thấy nàng thì cau mày, trẻ con thấy nàng lại nhanh chóng chạy đi, sợ xui xẻo lây vào người.
"Xem ra ta có uy vọng trong thôn ghê."
"Tô tiểu thư, có khả năng là do cô đang mang theo súng không?" Tô Nguyệt Thiền nghiêm túc nói.
Ngôi làng này rất sơ khai, khẩu súng kia của cô chắc hẳn là thứ lợi hại nhất ở đây.
Ai mà nhìn không sợ...
"Đó cũng là một dạng uy vọng mà." Ngân Tô thờ ơ khoát tay, "Không cần để ý tiểu tiết."
"..."
Tô Nguyệt Thiền im lặng.
Mâu Bạch Ngự đi phía sau, nói nhỏ với Tô Nguyệt Thiền: "Tô tiểu thư thật thú vị."
Tô Nguyệt Thiền ừ một tiếng, không phủ nhận lời anh nói.
Lúc đầu cô nghĩ người chia sẻ kinh nghiệm sẽ có tính tình khá kỳ quặc, hoặc khinh thị bọn họ.
Trước đây, họ từng gặp một số người chơi có kỹ năng thiên phú đặc biệt lợi hại, nói uyển chuyển thì là kiêu ngạo, còn nói không khách khí thì chính là cuồng vọng tự đại.
Nhưng vị Tô tiểu thư này thì không.
Cô ấy giống như một người chia sẻ thực thụ, không hề chậm rãi kể lể, Chỉ Điểm Giang Sơn chỉ vì mình đã thông quan phó bản tử vong.
—— chỉ là có lúc trở mặt khá nhanh.
...
...
Do địa thế của Dương thôn, chỉ có khu vực làng là bằng phẳng, nên nhà của dân làng đều tập trung ở một chỗ.
Nhưng có thể thấy hai kiểu kiến trúc khác nhau, ranh giới rõ ràng, được ngăn cách tự nhiên bởi một con đường chính.
Tô Nguyệt Thiền chỉ vào phía bên phải con đường: "Bên này toàn là họ Dương, bên kia là họ Cao."
Có thể thấy mối quan hệ giữa hai họ thực sự không tốt, hai bên tường rào đều có dấu hiệu được chồng chất lên nhiều lần.
Ngươi cao thì ta còn cao hơn ngươi nữa.
"Cái gì mà nhà ngươi, ngươi có còn chút liêm sỉ không! Nhà ngươi nghèo đến nỗi không có củ tỏi nào, còn muốn trộm của lão tử!"
Tiếng ồn ào từ phía trước góc rẽ vọng lại, Ngân Tô lập tức đi về phía đó.
Vừa rẽ đã thấy không ít người đang can ngăn, dân làng Giáp bị hai người giữ tay, nhưng chân vẫn không yên, cứ nhảy lên đá dân làng Ất ở phía đối diện.
Dân làng Ất cũng bị kéo lại nhưng cũng không vừa, hai bên trực tiếp đá nhau, cuối cùng mấy dân làng khác phải hợp sức kéo họ ra xa hơn mới tạm ngưng chiến.
"Mọi người xem này, cái thằng Cao Nhị kia vô liêm sỉ đến mức nào! Trước đây nó trộm đất nhà ta, giờ còn trộm cả tỏi!" Dân làng Giáp tức giận đến run người, lớn tiếng ồn ào: "Ta dám chắc mấy con dê nhà ta bị mất cũng là do mày trộm hết!!"
Cao Nhị cũng không vừa: "Dương Đại Phong mày ăn nói vớ vẩn! Dê mày tự làm mất còn vu oan cho tao!"
"Mày làm chuyện lén lút còn ít à?" Dương Đại Phong cười lạnh: "Tao chắc chắn do mày làm, trước khi mất dê hai ngày mày cứ lảng vảng trước cửa nhà tao."
Cao Nhị tức giận giơ chân, lại muốn lao đến đánh Dương Đại Phong.
Dương Đại Phong tiếp tục hống hách: "Đáng lẽ hồi đó không nên cho lũ chúng mày đến ở trong làng, cái họ Cao nhà chúng mày chẳng có ai tốt!"
"Mày nói cái gì đấy hả?"
"Họ Dương kia, mày đừng có mà gây sự!"
Lời của Dương Đại Phong ngay lập tức đánh trúng nỗi đau của những người họ Cao ở đây, đồng loạt lên tiếng chỉ trích.
"Sao nào, tao nói sai à? Năm đó nếu không phải chúng tao thu lưu chúng mày thì giờ chúng mày còn không biết đang đi ăn mày ở đâu..."
Dương Đại Phong công kích gần như không phân biệt, vì thế mà dân làng họ Cao càng tức giận.
Những người kéo Dương Đại Phong ở bên này đều là dân làng họ Dương, hai bên cãi qua cãi lại không ngớt.
Khung cảnh càng ngày càng mất kiểm soát, thấy rõ ràng hai bên muốn xô đẩy nhau rồi đánh nhau...
"Các ngươi ồn ào cái gì đấy?"
Giọng nói của thôn trưởng vang lên từ phía xa, đám dân làng đang hăng hái bỗng như bị ai đó bấm nút tạm dừng, vội vàng dừng tay.
Thôn trưởng xuất hiện ở cách đó không xa, ông ta chắp tay đi đến, ánh mắt đảo qua những người ở đó.
"Đến nước này rồi mà còn ầm ĩ, còn ầm ĩ cái gì?"
"Cao Nhị trộm đồ nhà tôi." Dương Đại Phong bất mãn nói: "Thôn trưởng, ông xem xét cho rõ, chuyện này đã mấy lần rồi?"
Ánh mắt sắc bén của thôn trưởng liếc sang, không chỉ nhằm vào Dương Đại Phong mà ngay cả Cao Nhị cũng bị ông ta trừng: "Đến lúc nào rồi, các ngươi vẫn còn cãi nhau vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận