Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 650: Anh Lan bệnh viện (8) (length: 7531)

Khung cảnh đó lẽ ra không nên quá kinh khủng.
Nhưng lúc này đứa bé đã được thay quần áo sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng sạch sẽ, khi nhoẻn miệng cười cũng không thấy răng đâu.
Nhưng hình thể của hắn rõ ràng lớn hơn những đứa bên cạnh một vòng...
Ăn máu của mẹ có thể lớn nhanh như vậy sao?
Ngân Tô lấy nhiệt kế từ trong túi ra, nhét thẳng vào miệng đứa bé.
"Bác sĩ Tô?" Y tá đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm.
"Đo nhiệt độ cơ thể." Ngân Tô trấn tĩnh hỏi lại: "Sao thế?"
Y tá có vẻ hơi cạn lời: "...Bác sĩ Tô đo nhiệt độ cơ thể như vậy?"
Ngân Tô liếc y tá kia một cái, giọng lạnh lùng nói: "Ta là bác sĩ hay cô là bác sĩ? Ta đo nhiệt độ cơ thể thế nào là việc của ta, cô cứ làm tốt việc của cô đi, đừng can thiệp vào ta, có chuyện gì xảy ra cô cũng không phải chịu trách nhiệm."
"... "
Có lẽ mấy chữ "xảy ra chuyện cô cũng không phải chịu trách nhiệm" rất có sức thuyết phục, y tá nhìn chằm chằm nàng mấy giây, dời mắt, tiếp tục làm việc.
Ngân Tô cầm nhiệt kế lay đi lay lại trong miệng trẻ sơ sinh, không phát hiện có răng hoặc vật gì khác.
"Răng còn chưa mọc, sao đã ăn thịt được chứ..." Ngân Tô tặc lưỡi ngạc nhiên: "Ngươi đúng là kỳ tích y học!"
Kỳ tích y học đang cố đẩy nhiệt kế ra ngoài, rõ ràng không thích thứ này.
Ngân Tô mượn cớ kiểm tra, khám xét đứa bé từ trong ra ngoài một lượt, thấy y tá liên tục nhíu mày, chắc là đang nghi ngờ nàng được nhận vào đây bằng cách nào.
"Bác sĩ Tô."
Ngân Tô vừa về tới văn phòng, còn chưa kịp vào đã bị gọi lại.
Cô y tá nhỏ chạy tới: "Bác sĩ Tô có thấy bác sĩ Lý không? Tôi tìm khắp nơi cũng không thấy anh ấy đâu."
"Chưa thấy." Ngân Tô nói: "Sau khi anh ấy bảo tôi đi đón mẹ con bé để quan sát thì tôi không thấy anh ấy nữa."
"Lại chạy đi đâu rồi..."
Chữ "lại" chứng minh việc bác sĩ Lý mất tích không phải lần một lần hai, là kẻ trốn việc tái phạm.
Ngân Tô cảm thấy chuyện này hơn phân nửa là do người chơi nhận nhiệm vụ nên cố tình thiết lập như vậy.
Quả nhiên, sau khi y tá lẩm bẩm hai tiếng, nhìn Ngân Tô: "Không tìm được bác sĩ Lý rồi, vậy đành nhờ bác sĩ Tô đi tắm cho trẻ sơ sinh vậy. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, đáng lẽ là phải để bác sĩ Lý hướng dẫn cô..."
"Tắm rửa sao..." Chẳng phải là việc của y tá sao?
Nhưng mà cái bệnh viện này cũng không phải là bệnh viện nghiêm chỉnh gì cho cam, để bác sĩ tắm rửa cũng không vấn đề gì, chủ yếu là hành hạ người chơi ấy mà.
"Bác sĩ Tô có vấn đề gì không?"
Ngân Tô tươi cười rạng rỡ: "Không có, tôi thích tắm cho trẻ con nhất." Không phải là xoa xoa trong nước thôi sao, quá đơn giản.
"Bác sĩ Tô thích là tốt rồi." Y tá cũng cười theo, "Vậy tôi đi chuẩn bị bữa trưa cho bác sĩ Tô, một tiếng nữa cô lên là được."
"Đi đâu?" Ngân Tô hỏi: "Bác sĩ Lý chưa nói với tôi là tắm cho trẻ con ở đâu."
Vấn đề này có vẻ không quan trọng lắm, y tá nói luôn vị trí cụ thể cho nàng.
Hai giờ chiều phải kiểm tra phòng, vậy thì tắm cho bọn trẻ một lát...
Một tiếng đồng hồ xem như dư dả nhưng mà ai biết phải tắm cho mấy đứa trẻ, nhỡ mà mười hai mươi đứa thì một tiếng làm sao đủ được.
...
...
Khu nội trú.
Ô Bất Kinh theo đại đội trở về phòng bệnh, hai người chơi muốn tranh vị trí đại ca không tiếp tục đối đầu, mà là tách ra lôi kéo những người chơi khác.
Dư Bách Sơ là người chơi nữ nên những người chơi nữ càng thiên về phía cô ta, còn Khâu Cảnh thì người chơi nam lại có phần nhiều hơn.
"Anh Ô, anh có muốn gia nhập bọn họ không?" Tuân Hướng Tuyết thấy Ô Bất Kinh đang nhìn sang phía kia, cho là hắn cũng muốn gia nhập.
Ô Bất Kinh ấn tượng ban đầu về Dư Bách Sơ và Khâu Cảnh không tính là tốt, trực giác của hắn không quá muốn gia nhập họ.
"Tạm thời thì không." Ô Bất Kinh quay trở lại phòng bệnh.
Trong phòng bệnh người đàn ông trung niên không có ở đó, vừa nãy Ô Bất Kinh thấy hắn ở trong đội của Khâu Cảnh.
Bà chủ nhà trọ ngược lại ở trong phòng, lúc này đang nằm trên giường bệnh, không biết còn tưởng là người bệnh thật sự.
"Dì Lương, dì cũng không nhập bọn họ à?" Tuân Hướng Tuyết hỏi một câu.
Bà chủ nhà trọ không nói tên mình là gì, chỉ để bọn họ gọi mình là dì Lương hoặc là a di cũng được.
"Gia nhập làm gì?" Dì Lương hai chân bắt chéo, "Ai mà biết trong bụng bọn chúng nghĩ gì."
Những người chơi có chủ kiến và thực lực lựa chọn không gia nhập đều có suy nghĩ này.
Ai biết những người chơi muốn làm đại ca này đang nghĩ gì, có lẽ là muốn lợi dụng những người chơi khác làm bàn đạp thì sao?
Ba người không tiếp tục chủ đề này mà chuyển sang chủ đề về những đứa trẻ.
"Anh Ô, những đứa trẻ trong phòng theo dõi đặc biệt có gì khác với những đứa trẻ khác không?"
"Ờ... Có vẻ ngoài khác nhau à?" Ô Bất Kinh cảm thấy đứa trẻ hắn bế, trừ việc ngoại hình hơi bất lịch sự ra thì cũng không có gì đặc biệt.
"Con tôi lúc nào cũng khóc, dỗ thế nào cũng không nín." Tuân Hướng Tuyết còn trẻ, trong hiện thực chưa kết hôn, đương nhiên là không có kinh nghiệm trông trẻ.
"Có thể là đói." Dì Lương nói: "NPC không phải có nhắc đến việc cho trẻ bú sữa mẹ sao? Mấy đứa được bú sữa thì rất ngoan."
Nhưng mà thời gian bú sữa có hạn chế, nếu không thì sẽ xảy ra tình huống 202, bị đứa trẻ ăn tươi nuốt sống.
Tuân Hướng Tuyết: "Sữa mẹ... chúng ta đâu có sữa mẹ."
Ô Bất Kinh: "Chắc là có thứ gì khác thay thế được chứ."
Ba người đang thảo luận đồ thay thế sữa mẹ sẽ là gì thì tiếng ồn bên ngoài hành lang bỗng lớn lên, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì.
Người chơi đều tụ tập ở cuối hành lang, ngoài cửa nhà vệ sinh.
Có một người chơi c·h·ế·t trong nhà vệ sinh.
"Vừa nãy anh ta nói muốn đi vệ sinh, giờ này người ra vào đều đông, mọi người cũng ở ngoài này nên tôi không chú ý. Anh ta vào chắc được hơn mười phút rồi... tôi thấy mãi anh ta không ra, lúc này mới cùng những người khác đến tìm, sau đó thì thấy anh ta c·h·ế·t rồi."
Người chơi nam gục vào vách ngăn phòng vệ sinh bên cạnh, mặt đất, bồn cầu... đâu đâu cũng là m·á·u.
Khuôn mặt be bét m·á·u t·h·ị·t, gần như không nhận ra hình dạng ban đầu.
Nguyên nhân c·h·ế·t là do m·ấ·t m·á·u quá nhiều, trên cổ có vết xé rách giống như là do dã thú gây ra.
"Quy tắc là gì?"
Người hỏi hiển nhiên không quan tâm đến cái c·h·ế·t của đồng đội, mà quan tâm hơn đến quy tắc mà cái c·h·ế·t đó mang đến.
Người chơi p·h·át hiện người c·h·ế·t thấy quy tắc: "Con của ngươi ban đêm sẽ không xuất hiện ở khu nội trú, nếu như ngươi thấy con của ngươi, nhất định là do quá nhớ nó mà ra, xin hãy dừng việc đó lại."
Đứa bé được đặt ở khu chăm sóc trẻ sơ sinh, ban đêm đáng lẽ không xuất hiện ở đây, nửa câu đầu chắc chắn là đúng.
Chỉ là phương p·h·áp xử lý đằng sau...
Cái đó thì không biết có đúng hay không.
Biết quy tắc rồi, mọi người lại một lần nữa dồn mắt vào người chơi vừa c·h·ế·t.
"Vừa nãy hắn có tìm được đứa con của mình ở chỗ trẻ sơ sinh không?"
"Có, lúc ấy hắn ở cùng phòng với tôi."
"Vậy tại sao hắn lại c·h·ế·t? Không có đứa trẻ cũng không sao mà... Chẳng lẽ lại có đứa trẻ mới gặp nguy hiểm?"
Vừa nói xong đã bị người phản bác: "Không thể nào, chắc chắn là hắn vi phạm những quy tắc khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận