Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 223: Thuyền Noah (14) (length: 7620)

Các người chơi không biết nên ngồi thế nào, cũng không dám tùy tiện ngồi xuống.
"Mọi người có thể tùy ý ngồi." Giọng của NPC vang lên kịp thời.
Vì lý do an toàn, các người chơi cẩn thận lựa chọn chỗ ngồi hai bên bàn dài, không ai dám ngồi ở chiếc bàn dài cuối cùng, chỗ ngồi duy nhất kia.
Thế là Ngân Tô yên tâm thoải mái ngồi lên vị trí chủ tọa.
Các người chơi còn lo lắng nàng sẽ đổi chỗ cho bọn họ, ai ngờ người ta ngồi vào trông còn có vẻ rất vui vẻ.
Tất cả mọi người ngồi xuống, trong đó một NPC đi đến chính giữa, đối diện với Ngân Tô, mỉm cười mở lời: "Xin quý khách đưa thiệp mời lên bàn."
...
"Sao rồi?"
"Thiệp mời của ta đâu mất rồi..." Một người đàn ông đeo kính lo lắng tìm kiếm trong túi áo, trên trán đã túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Thiệp mời...
Thiệp mời của hắn sao lại không thấy?
Động tĩnh của người đàn ông khiến những người chơi xung quanh đồng loạt ném ánh mắt chú mục đến.
Người đàn ông tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy tấm thiệp mời vốn phải ở trên người.
"Ta nhớ rõ ràng là đã bỏ ở trên người rồi... Sao lại không thấy?"
Hắn nhớ rất rõ, lúc ra cửa, hắn còn kiểm tra thiệp mời...
Vì sao lại không thấy?
NPC có vẻ như không chú ý tới động tĩnh bên này, cứ tiếp tục lần lượt nhìn qua.
Đến khi dừng lại trước mặt người đàn ông, NPC vẫn giữ nụ cười ngọt ngào: "Thưa quý khách, ngài không có thiệp mời sao?"
Không có thiệp mời sẽ có chuyện gì xảy ra?
Người đàn ông không biết.
Nhưng chắc chắn đó không phải chuyện tốt.
Lúc này hắn đã tỉnh táo hơn một chút: "Ta có thiệp mời, chắc là bị rơi ở trong phòng, tôi có thể đi lấy được không?"
Nụ cười của NPC càng sâu hơn, đáy mắt tựa hồ lóe lên một thứ ánh sáng quỷ dị: "Không được ạ."
"Đánh giá chắc chắn phải có thiệp mời mới được tham gia, vị khách nhân này nếu như không đưa ra được thiệp mời, vậy rất xin lỗi, ngài có thể sẽ không tham gia được buổi giám định thứ phẩm này."
Con ngươi người đàn ông hơi co rút lại, đáy lòng dâng lên mấy phần khủng hoảng: "Thiệp mời của ta thật sự ở trong phòng, ta có thể đi lấy ngay bây giờ."
NPC vẫn cứ mặt tươi cười từ chối yêu cầu của người đàn ông.
Người đàn ông vô ý thức đứng dậy, nhưng hắn vừa động, chỉ nghe Bùm một tiếng, cả người nổ thành một đám mưa máu.
Khăn trải bàn trắng tinh bị nhuộm đỏ, hoa tươi trên bàn ăn văng tung tóe những mảnh vụn thịt, chỗ ngồi đó bị nhuộm đỏ rực.
Một dòng quy tắc từ từ hiện ra.
【Mỗi một vị lữ khách đều phải trải nghiệm một lần vũ hội hóa trang trên thuyền Noah.】 Các người chơi thậm chí không có tâm trí cẩn thận đi xem dòng quy tắc kia, cố gắng nén xúc động muốn đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Không mang theo thiệp mời... Vậy là quy tắc tử vong có hiệu lực ngay lập tức!
Nhưng vấn đề là...
Hắn đã làm mất thiệp mời bằng cách nào?
Tất cả mọi người đều là những người chơi dày dặn kinh nghiệm, hiểu rõ sự quan trọng của loại vật này, nhất định sẽ cẩn thận cất giữ, làm sao có thể làm mất?
NPC lại như không thấy, khẽ mỉm cười mở miệng: "Thiệp mời của mọi người đều không có vấn đề, như vậy buổi đánh giá tối nay chính thức bắt đầu, hy vọng mọi người có một buổi tối vui vẻ."
"Đêm nay sẽ có tổng cộng 10 món ăn, xin quý khách đừng lãng phí thức ăn."
"Trong quá trình đánh giá, xin quý khách giữ im lặng."
Nói xong, mấy tên NPC chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.
"Chờ một chút." Ngân Tô gọi bọn họ lại: "Không phải nói đánh giá sao? Không cần chúng ta cho điểm à?"
"..." NPC duy trì nụ cười: "Không cần quý khách."
"À."
NPC không biết cái tiếng "À" đau đầu này là có ý gì, hắn lựa chọn tranh thủ thời gian rút lui.
...
...
Sau khi NPC rời đi, cả đại sảnh lại yên tĩnh, mọi người không tự chủ được nhìn về phía chỗ ngồi người chơi vừa c·h·ết.
Còn chưa bắt đầu mà đã c·h·ết mất một người.
Tối nay...
Mọi người vừa ngồi được vài phút, cũng không có ai khác tiến đến, có người chơi đánh tan bầu không khí trầm mặc quái dị: "Quy tắc vừa rồi là cái gì? Bên tôi không nhìn thấy."
"Mỗi một vị lữ khách đều phải trải nghiệm một lần vũ hội hóa trang trên thuyền Noah."
"Vũ hội hóa trang?"
Có người chơi nói: "Tôi lúc trước dò bản đồ thì thấy có một đại sảnh đang bày trí, nhân viên phục vụ nói là chuẩn bị cho vũ hội."
"Thời gian đâu?"
"Không biết, nhân viên phục vụ không nói."
"..."
"Vậy mọi người có muốn trao đổi một chút manh mối khác không? Bản phó này cảm giác hơi kỳ lạ, manh mối hình như không có nhiều, mấy vị lữ khách kia chẳng chịu nói gì."
Rõ ràng tất cả mọi người có cùng cảm giác này.
Ở các phó bản thông thường, họ ít nhất có thể biết rõ bối cảnh phó bản thông qua lời của NPC, từ đó nắm được một vài từ mấu chốt, rồi dựa vào từ mấu chốt để đi thăm dò thì sẽ có được một vài manh mối.
Nhưng NPC của phó bản này rất kỳ quái, nếu bạn nói chuyện với họ về thuyền Noah thì họ không bàn với bạn về hành trình, thì lại nói chuyện nhà bát quái và những vướng mắc tình cảm.
"Mình không tìm được manh mối, đổ tại cái phó bản làm gì." Hồ Bằng một tay đặt lên chỗ tựa lưng của ghế, ngồi như tên du c·ô·n côn đồ.
Hồ Bằng cầm chiếc nĩa trên bàn lên, gõ lên bàn ăn một cái, nhướn mày, ngông nghênh như ban ơn: "Nhưng nếu các người gia nhập đội của ta, manh mối cũng không phải là không thể chia sẻ."
"..."
"..."
Hồ Bằng không nhận được sự hồi đáp nào.
Các người chơi đều biết tên Hồ Bằng này không phải loại người lương thiện gì, gia nhập đội của hắn rất nguy hiểm.
"Ha ha, xem ra mọi người đều rất tự tin." Hồ Bằng cười khẩy một tiếng: "Bây giờ mà bỏ lỡ cơ hội này, về sau lại muốn gia nhập, coi như phải cầu xin ta."
"..."
Im lặng —— "Tôi gia nhập đội của anh." Ngân Tô đột nhiên lên tiếng.
" "
Biểu cảm trên mặt Hồ Bằng cứng đờ, quay đầu nhìn về phía người đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Cô thiếu nữ hai tay đặt lên tay vịn, những ngón tay thon dài không hề gõ nhẹ, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm đang nhìn hắn.
Gương mặt xinh đẹp tựa như tác phẩm nghệ thuật, khiến cô trông như búp bê sứ tinh xảo, nhưng hàng lông mày nhạt nhòa lại mang đến cho người ta một cảm giác xa cách, khiến người ta không dám tùy tiện tới gần cô.
Nhưng khi cô chậm rãi nhếch khóe môi, vẻ lạnh nhạt giữa hai hàng lông mày bị một tia tà khí tách ra, tựa như một yêu tà ẩn hiện trong đêm, vừa nguy hiểm lại khiến người ta ngẩn ngơ.
Khóe miệng Hồ Bằng giật giật, gằn ra mấy chữ: "Ai muốn cô gia nhập!"
"Sao thế? Tôi có gì không tốt à?" Ngân Tô tỏ vẻ không hiểu, "Tôi còn đánh rất giỏi, sao lại không thể gia nhập? Anh sao lại đi kỳ thị vậy?"
Hồ Bằng: "..."
Hắn điên rồi mới để cho cái tên điên này thêm vào!
Hồ Bằng trực tiếp im lặng, dùng sự im lặng để từ chối việc Ngân Tô gia nhập.
Mà bị Ngân Tô làm phiền như vậy, ý định muốn thêm đồng đội của Hồ Bằng cũng thất bại.
Về phần chuyện trao đổi manh mối, các người chơi cũng bỏ qua, không phải họ không muốn trao đổi, mà là mọi người không tin tưởng lẫn nhau.
Nếu mình nói ra là manh mối thật, những người khác nói ra là giả, vậy chẳng phải phí manh mối mà còn có thể bị lừa đến chết.
May mà bọn họ cũng không có thời gian cân nhắc chuyện này, có NPC tiến đến.
Các NPC đi vào không phải những người vừa nãy, bọn họ mặc trang phục đầu bếp, mặt không cảm xúc đẩy những chiếc xe đẩy nhỏ nối đuôi nhau đi vào.
Bàn ăn được đặt trước mặt Ngân Tô, NPC giúp cô mở nắp bàn ăn, lộ ra đồ ăn bên trong.
Món ăn đầu tiên là món bơ lạnh thông thường, rất lạnh, cực lạnh, trên bàn ăn còn thấy cả những bông tuyết kết tinh.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận