Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 90: Ricoh trung học (43) (length: 8175)

"Ai mà biết được..."
"Cái phó bản này đúng là ghê tởm chết đi được."
"Mẹ kiếp..."
Các người chơi chỉ còn biết tức giận chửi rủa vài tiếng cho hả giận, đối với trò chơi thì hoàn toàn bất lực.
Sau khi xả giận xong, họ bắt đầu tóm lược lại, ngoài trừ việc không rõ là Ngân Tô có ném sách hay không, cùng Vu Uẩn lúc này vẫn chưa thấy mặt, thì trước mắt toàn bộ người chơi đều đã vứt sách, nhưng lại là những môn khác nhau.
Ngân Tô khi vừa mới phát hiện những NPC kia sẽ mang đi lời bạt, vẫn cứ ném sách trong cung điện. Đây chính là không gian hiến tế nuôi dưỡng của nàng, đâu cần chịu thiệt chứ!
Còn về phần Vu Uẩn thì chẳng ai rõ...
Trương Chí Văn cùng phòng hắn kể rằng tối qua hắn lại ra ngoài.
Ngân Tô đồng cảm nhìn đám người chơi đang như chó nhà có tang kia, yếu ớt thở dài: "Thật đúng là xui xẻo quá đi."
Đám người: "..."
...
...
Chuyện ném sách cứ như một cái bóng ma bao trùm lên đầu các người chơi, không thể nào xua đi được, lúc này bọn họ vẫn chưa hiểu ném sách có ý nghĩa gì, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng hiểu không phải chuyện tốt lành gì... Nếu không thì trò chơi cũng không phải tốn nhiều công sức để lấy đi hết sách vở của tất cả người chơi.
Sau giờ nghỉ trưa hôm nay, có thể sẽ có kết quả thi chung, buổi tối chính là cuồng hoan nhật. Hiện tại thì họ không cần lo lắng việc bị loại do thành tích, nhưng manh mối của cuộc đại khảo thì vẫn chưa tìm thấy gì, mỗi người chơi đều lộ vẻ nặng nề trong lòng.
Vu Uẩn lại là người cuối cùng đến phòng học.
Thường ngày thiếu niên này trông rất sạch sẽ, hôm nay lại cực kỳ tả tơi, mặt mày thì chỗ xanh chỗ tím, trên tay còn dính máu.
Hắn lôi thôi bước vào phòng học, vẻ mặt tái nhợt làm nổi bật sự yếu ớt của thiếu niên. Hắn ngước mắt nhìn mọi người trong phòng học, ánh mắt thoáng lướt qua Ngân Tô, có vẻ suy nghĩ một chút, đôi môi mím nhẹ: "Cần giấy báo dự thi, tham gia đại khảo cần giấy báo dự thi."
Hắn không biết đang muốn nhắc nhở ai, giọng không lớn, nhưng trong phòng học im ắng thì mỗi người chơi đều nghe rất rõ ràng.
Ngân Tô ngẩng đầu nhìn hắn.
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt kia, Vu Uẩn có một loại trực giác, cô hẳn là biết manh mối này.
Những người còn lại đều giật mình, chuẩn xác bắt được từ khóa trong lời của Vu Uẩn: Giấy báo dự thi!
Bọn họ còn đang định hỏi, liền thấy thiếu niên kia lại mím môi dưới, nói tiếp: "Buổi tối trong sân trường xuất hiện ghế màu đỏ, làm bài trên chiếc ghế kia, có thể nhận được giấy báo dự thi. Bất quá đêm nay là cuồng hoan nhật, không biết ghế màu đỏ có còn xuất hiện hay không."
Lương Thiển Dậu bọn họ đã từng thấy ghế màu đỏ, nhưng lúc đó không ai dám ngồi lên.
Không ngờ trên chiếc ghế kia lại có manh mối quan trọng...
Lương Thiển Dậu nhìn chằm chằm Vu Uẩn, như thể muốn nhìn thấu hắn: "Ngươi đã có giấy báo dự thi rồi?"
Vu Uẩn không trả lời, chỉ là ôm lấy cánh tay bị thương chậm rãi trở về chỗ của mình. Nhưng với bộ dáng này của hắn, các người chơi đều cảm thấy chắc chắn hắn đã lấy được giấy báo dự thi.
Có người hỏi: "Giấy báo dự thi không phải là chìa khóa thông quan sao?"
Vu Uẩn đáp lại: "Không phải."
Phó bản tử vong nguy hiểm như vậy, nếu cầm được chìa khóa thông quan, suy nghĩ đầu tiên chắc chắn là rời khỏi phó bản.
Vu Uẩn hiện tại vẫn ở đây, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn không có nói sai.
Giấy báo dự thi không phải chìa khóa thông quan.
Trần Phong suy tư lên tiếng: "Giấy báo dự thi không phải chìa khóa thông quan, vậy thì còn có vật gì có thể là chìa khóa thông quan? Đại khảo... Bài thi sao?"
Trina, người chơi mới này tỏ vẻ không hiểu: "Thế nhưng mà đại khảo đã sắp kết thúc rồi... Vậy chìa khóa thông quan có hay không khác nhau ở chỗ nào?"
Chìa khóa thông quan hoàn toàn không có ưu thế mà.
Trương Chí Văn bên cạnh nói: "Đây là phó bản tử vong, ai biết mấy giờ cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Phó bản bình thường thì mấy giờ cuối độ khó cũng sẽ tăng gấp bội, huống chi là phó bản tử vong."
Thời gian cuối cùng của phó bản mới là lúc nguy hiểm nhất.
Cho nên những người chơi nào có thể tìm được chìa khóa thông quan thì đều sẽ tìm chìa khóa thông quan, chứ không phải trực tiếp chờ phó bản tự nhiên kết thúc.
Phó bản bình thường còn như vậy, muốn đưa tất cả người chơi vào chỗ chết thì phó bản tử vong sẽ càng nguy hiểm hơn.
Cho nên chìa khóa thông quan rất quan trọng.
"Nhỡ đâu... Mạch suy nghĩ thông quan là muốn chúng ta không tham gia đại khảo thì sao? Phó bản này ép buộc mọi người tham gia cái gọi là đại khảo, có lẽ chúng ta cần phải đi ngược lại con đường cũ thì sao?"
"Thật sự có khả năng đó, nhưng mà ta cảm thấy phó bản này hẳn là không phải để chúng ta không tham gia đại khảo đâu."
Nếu như không tham gia đại khảo mới là mạch suy nghĩ thông quan, như vậy họ sẽ có được chút manh mối báo hiệu rằng tham gia đại khảo sẽ phát sinh chuyện không tốt.
Một người chơi không tìm được manh mối về phương diện này, nhưng không lẽ tất cả người chơi đều không tìm được chứ?
Hơn nữa mấy ngày nay, những manh mối họ tìm được đều chỉ về đại khảo.
...
...
Ngân Tô sờ lấy tấm thẻ cứng trong túi, cách có được giấy báo dự thi trong sân trường cũng không chỉ có một.
Ngoài việc giáo viên chủ nhiệm nói mười người đứng đầu lớp có thể trực tiếp đổi giấy báo dự thi — phương thức này cần phải nghiệm chứng — còn có khảo thí do giáo viên mời vào buổi tối cùng ghế màu đỏ, đều là con đường thu được giấy báo dự thi.
Suy nghĩ kỹ thì, hai cách đều là khảo thí cả.
Chỉ là cách khảo thí buổi tối không được văn minh như thế thôi.
Nàng đã hiến tế giáo viên và đám học sinh mới có được tấm giấy báo dự thi này, còn việc khảo thí ở ghế màu đỏ e là cũng không hề đơn giản.
Còn về chuyện giáo viên chủ nhiệm nói có thể đổi giấy báo dự thi, lúc này xem ra, rất có thể liên quan đến những cuốn sách bị mất.
Cái phòng đọc sách kia, chắc chắn bọn họ không thể không đi được.
Thứ bảy không có nhiều tiết học, lác đác cũng chỉ có hai, ba mươi phút là hết, thời gian nghỉ giữa tiết rất dài.
Không biết có phải là trò chơi phát hiện lương tâm hay không, mà lại dành cho họ nhiều thời gian cầu sinh hơn.
Sau giờ nghỉ trưa, Ngân Tô đi tìm giáo viên chủ nhiệm, nhưng giáo viên chủ nhiệm nói kết quả thi chung phải đến tối mới công bố, còn chế nhạo lớp cô chỉ có mười người, sẽ chẳng ai bị loại, cô gấp gáp như vậy để làm gì.
Ngân Tô phát hiện giáo viên chủ nhiệm có vẻ không còn lo lắng như trước.
Xem ra sau khi có kết quả thi chung, chỉ cần trong lớp có mười thành tích được ghi nhận, thì sau này những người còn lại trong lớp đều sẽ không ảnh hưởng đến giáo viên chủ nhiệm nữa.
Chỉ là hắn vẫn còn sợ hãi Ngân Tô với khả năng động thủ quá mạnh, cho nên chỉ dám dùng lời lẽ ẩn ý mạo phạm.
Ngân Tô không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này với giáo viên chủ nhiệm, nhận được tin tức xong thì rời văn phòng.
Thời gian ăn tối bình thường ở trường là từ 17:50 đến 18:30, thời gian thi sẽ rút ngắn. Hôm nay không có thi nên thời gian ăn tối là thời gian bình thường.
...
...
Sau ba giờ chiều thì không có lớp, những người chơi còn lại bàn bạc một hồi, rất nhanh đã chia nhau hành động.
Ngân Tô không có việc gì nên đi dạo trong trường một lát, trao đổi vài câu về bữa tiệc cuồng hoan nhật với mấy học sinh, sau đó cùng hai nữ sinh vừa cười vừa nói đi về hướng nhà ăn.
Trần Phong vừa vặn đi ngang qua, trông thấy Ngân Tô cùng NPC đi về nhà ăn, nhịn không được mà kỳ lạ: "Bây giờ mới mấy giờ..."
"Sao nàng ta lại thích đến nhà ăn vậy nhỉ?" Hồng Bằng cả gan suy đoán: "Chẳng lẽ trong nhà ăn thật sự có manh mối gì à?"
Trần Phong suy nghĩ một hồi, đưa ra quyết định: "Đi xem thử."
Trần Phong mang theo Hồng Bằng đi đến nhà ăn, lúc này còn chưa phải giờ ăn tối, cửa nhà ăn vẫn chưa mở.
Lúc này nhân viên nhà ăn đang chuẩn bị bữa tối, mỗi người đều bận rộn. Bọn họ thấy Ngân Tô cùng hai NPC kia cùng nhau từ cửa sau đi vào, nàng rất thành thạo chào hỏi với nhân viên nhà ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận