Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 843: Hiện thực ngẫu nhiên địa điểm (length: 7934)

Cứ cho là mấy cái blog khám phá kia quay video lúc cách bây giờ đã quá lâu rồi, cỏ dại mọc um tùm...
Nhưng tảng đá lớn của Inoue đâu?
Ngân Tô giật lọn tóc quái ra ngoài, ném lên tảng đá, "Mở nó ra."
Tóc quái như tan ra thành một đám mực tàu, di chuyển xung quanh tảng đá, "Chỉ biết sai khiến ta, hừ!"
"Đừng nói nhảm, nhanh lên."
"... "
Tóc quái càu nhàu bắt đầu khiêng đá.
Tảng đá dịch chuyển ra, Ngân Tô thò đầu nhìn vào bên trong.
Đập vào mắt là dung dịch đồng vàng óng, đang sùng sục sôi trào, bên trong dung dịch đồng hình như còn ngâm thứ gì đó.
Ngân Tô không cảm thấy nhiệt độ, nhưng thứ dung dịch đồng này lại như đang ở trong lò nung, hết sức kỳ dị.
【Đồng nhân Trương Tiểu Mai】 【Đồng nhân Trương Hòa Toàn】 【Đồng nhân Trương Thịnh Quốc】 Dày đặc những cái tên lặp đi lặp lại, gần như đều họ Trương.
Một nửa dân làng Đồng Nhân thôn đều họ Trương, những đồng nhân này, là dân làng của Đồng Nhân thôn.
Thế nhưng mà...
Dân làng không phải đã được hỏa táng rồi sao?
Vậy những thứ này là cái gì?
Không có ai biến thái đào cả tro cốt lên chứ hả!!
Giếng nước không biết sâu bao nhiêu, phía dưới cũng không biết có bao nhiêu đồng nhân.
Là ai đã đem bọn họ đến nơi này?
Ngay lúc này, Ngân Tô nhìn thấy dung dịch đồng bắt đầu nhanh chóng đông đặc, hoàn toàn ngưng kết những đồng nhân bên dưới đáy thành một khối.
Cảnh tượng này rất giống lần trước khi cây hoa đào khô héo...
Ngân Tô nhìn một hồi, quyết định đến nghĩa địa bên kia xem sao, lúc đó tất cả người trong thôn đều được chôn cất ở đó.
Dựa theo lộ tuyến đã xem trong video, Ngân Tô rất nhanh tìm thấy nghĩa địa.
Nhìn khắp nơi, ngoài vẻ âm u hoang vắng ra, nghĩa địa cũng không có gì dị thường.
Nhưng sau khi Ngân Tô cho tóc quái xuống kiểm tra, thì phát hiện bên trong đều trống không.
Lúc trước cục điều tra đã chôn tro cốt của dân làng rồi.
Có người đã đào tro cốt của dân làng Đồng Nhân thôn lên, chế thành đồng nhân, ném vào cái giếng nước nhà Trương Tuyền kia sao?
Lại là kẻ gây ra ác mộng giáng lâm sao?
Ngân Tô đang định quay trở lại xem cái giếng nước kia, một trận gió thổi đến, sương trắng từ xa nhanh chóng lan về phía nàng, nhưng chỉ trong giây lát nàng đã bị bao vây trong sương mù dày đặc.
Tóc quái nằm trên vai Ngân Tô, phân tán những sợi tóc dò tìm trong sương trắng.
Tóc quái có mắt ở khắp nơi, Ngân Tô không sợ bị đánh lén, trực tiếp đi về hướng thôn.
Cảm giác phương hướng của nàng không sai, nhưng đi nửa ngày, nàng có cảm giác mình vẫn chưa đến trong làng, hơn nữa đường dưới chân càng ngày càng không đúng.
Mặt đất ban đầu gập ghềnh, rất giống con đường lúc nàng đến.
Nhưng bây giờ mặt đất đã bằng phẳng, nhưng lại không phải đường lát đá của thôn, càng giống như đường nhựa bên ngoài.
Nàng đã ra khỏi thôn rồi?
Ngân Tô đổi một hướng đi, nhưng mặt đất dưới chân không hề thay đổi, đều có cảm giác giống nhau.
Hình như nàng đang đi vòng vòng một chỗ.
Giám định thuật cũng không giám định ra được gì, trong sương mù dày đặc cái gì cũng không có.
Tóc quái lúc này lại rất hưng phấn, tóc bay múa, hăng hái 'Tư a' như trong sương trắng có thứ gì đó đang hấp dẫn nó.
Ngân Tô hỏi nó: "Ngươi đang hưng phấn cái gì?"
Tóc quái: "Không biết a."
Ngân Tô câm nín: "Không biết ngươi hưng phấn cái gì?"
"...Không biết thì không thể hưng phấn sao?" Tóc quái bất mãn nói: "Ta thật hưng phấn ta thật hưng phấn ta thật hưng phấn."
"... "
Dưới sự yêu mến hữu hảo của Ngân Tô, tóc quái cuối cùng thành thật trả lời vấn đề này.
Nhưng mà nó thật sự không biết mình đang hưng phấn cái gì, tựa như là... Cá xuống nước, chim bay lên trời, nó cảm thấy toàn thân đều dễ chịu vui vẻ.
Ngân Tô: "... "
Trước đó nàng tiếp xúc sương trắng không ít lần, tóc quái chưa từng như vậy.
Nàng hiện tại rốt cuộc đang ở đâu?
Ngân Tô còn đang tò mò suy nghĩ, thì đột nhiên trước mắt bắn ra khung nhắc nhở trò chơi.
【Thiệp mời hoa hồng đỏ: Một tấm thiệp mời tinh xảo.】 Ngân Tô: "... "
Có ý gì?
Đột nhiên bắn ra cái này làm gì?
Ngân Tô lấy tấm thiệp mời đó ra, lúc nãy nàng giơ tay còn không thấy rõ, nhưng bây giờ có thể nhìn rõ chiếc thiệp mời này.
Bìa màu đỏ sẫm, đường vân hoa hồng ẩn hiện.
Ngân Tô lật thiệp mời, giống như lần trước, bên trong vẫn trống trơn, không có gì cả.
Điểm khác biệt là, sau khi nàng lật thiệp mời, lại một lần nữa bắn ra khung nhắc nhở.
【Có muốn sử dụng thiệp mời không? Có/Không】 Chắc chắn điểm là tự động kích hoạt phải không?
Được thôi! Ngân Tô trực tiếp chọn có.
Chiếc thiệp mời trống không bắt đầu xuất hiện ám văn hoa hồng giống với bìa, sau đó là đường chỉ đen đầu, đường cong nhanh chóng bao quanh một đồ hình.
Ngân Tô nhìn có hơi giống bản đồ...
Nhưng phần lớn đều là màu xám, không có đánh dấu, chỉ có hai khu vực là màu xanh lá cây.
Khi đường cong phác họa hoàn tất, Ngân Tô xác định đây đúng là một tấm bản đồ.
Hai khu vực màu xanh lá cây đó cách xa nhau rất xa, lúc này đang chậm rãi hiện lên chữ.
"Vùng núi Dung... Vùng Hắc Huỳnh..."
Đây là địa phương của thế giới quái vật mà.
Nàng cũng chỉ biết hai nơi này, trên bản đồ cũng chỉ hiện lên hai nơi này.
Cho nên là vì nàng vẫn chưa biết tên các địa phương khác, nên bản đồ không mở khóa, những địa danh khác không thể hiện ra.
Tấm thiệp mời này... Có thể để nàng tiến vào thế giới quái vật sao?
Ngân Tô đưa tay định chạm vào khu vực màu xanh lá cây kia, sắp ấn xuống thì lại dừng lại.
Tiến vào thế giới quái vật, nàng sẽ mất trí nhớ sao?
Quái vật khi tiến vào thế giới hiện thực đều không có ký ức liên quan tới thế giới của chúng...
Suối ma chỉ có thể sử dụng trong phó bản tử vong, nếu vào thế giới quái vật mà bị mất trí nhớ thì chẳng phải nàng sẽ...
Ngân Tô vẫn chưa nghĩ ra có nên thử hay không thì một cửa sổ trò chơi mới lại hiện lên.
【Địa điểm ngẫu nhiên được xác nhận.】 Ngân Tô: "? ? ?"
Không phải, cái gì địa điểm ngẫu nhiên xác nhận? Xác nhận cái gì? ! Là nàng xác nhận sao? !
Trước mắt Ngân Tô bỗng lóe lên, cả người như bị ném vào trục quay của máy giặt, tai bị nhét đầy vô số âm thanh, ù ù không ngừng.
Khi Ngân Tô cảm thấy mình sắp nôn ra, cảm giác xoay tròn biến mất, nàng vẫn giẫm trên mặt đất, tiếng ù ù bên tai biến thành tiếng trò chuyện.
"Các người biết chuyện Hắc Lang c·h·ế·t không?"
"Sao lại không biết, hai ngày trước không phải chỗ nào cũng đang bắt hung thủ sao."
"Tìm thấy chưa?"
"Bắt được cái quái gì chứ, Hắc Lang đắc tội nhiều người như vậy, căn bản không biết là ai làm. Ta thấy bọn chúng bắt người cũng chẳng qua là lục soát lung tung ngoài đường, ai không vừa mắt liền bắt, lừa dối giao nộp."
"Muốn ta nói Hắc Lang c·h·ế·t là đáng đời, hắn chỉ là con c·h·ó săn của khu ánh sáng, đồ bỏ đi."
"Hắc Lang c·h·ế·t thì làm được cái gì chứ, khu ánh sáng không sụp đổ thì nhanh thôi sẽ có Sói Bụi, Sói Trắng, Sói Đỏ..."
Ngân Tô lúc này đang đứng trong một con hẻm tối, nàng vịn chặt vào tường bên cạnh, chậm rãi thở ra một hơi.
Tin tốt —— nàng không bị mất trí nhớ.
Tin xấu —— nàng hiện tại chắc đang ở Vùng Hắc Huỳnh.
Ba chữ khu ánh sáng, xi măng quái trước đó đã nói với nàng trong điện thoại rồi.
Người nói chuyện đang ở đầu hẻm, nàng đứng trong bóng tối nên không ai chú ý đến.
Ngân Tô lại lùi về sau một khoảng, lập tức gọi bảng cá nhân ra.
Phần lớn công năng trong bảng cá nhân đều đã bị mờ, ngay cả cột đạo cụ cũng một màu xám xịt, đều không dùng được... càng không thể liên lạc với thế giới hiện thực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận