Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 145: Vĩnh Sinh thôn (35) (length: 8914)

Mèo lớn với cái đuôi to từ phía sau vỗ về phía Ngân Tô, khó phân biệt được giới tính, nó gầm thét đuổi sát theo: "Đi chết đi!"
Ngân Tô nụ cười dần dần mở rộng, tay không nắm chặt lấy cái đuôi mèo lớn vung tới, trong cái lạnh giá thấu xương, một chút hình ảnh vụn vặt đột nhiên hiện lên trước mắt nàng.
Mèo lớn là sương mù biến thành, cái đuôi trong tay Ngân Tô rất nhanh liền tiêu tan, cái đuôi to lại từ một bên khác đánh tới.
Ngân Tô lần nữa bắt lấy cái đuôi kia, hình ảnh vụn vặt lại thoáng hiện.
Ngân Tô rất nhanh phát hiện, chỉ cần nàng chạm vào những hắc vụ này, trước mắt liền sẽ có những hình ảnh rời rạc hiện lên.
Nàng thấy một con mèo đen sống trong rừng núi, bị thương sau đó được người ôm về một thôn xóm.
Trong thôn, người lớn tuổi lại cảm thấy mèo đen điềm xấu, đối với hắc miêu rất không chào đón.
Mà mèo đen phát hiện trong thôn sẽ có người nuôi nó, không cần tự đi săn mà vẫn có đồ ăn, nó còn mang đến rất nhiều đồng bọn nhỏ. Thức ăn của dân làng luôn bị trộm, vì thế dân làng càng thêm ghét bỏ mấy con mèo này.
Về sau, trẻ con trong làng lần lượt đổ bệnh, người trong thôn đều cảm thấy là do mèo đen gây ra, bọn nó mang đến vận rủi.
Thế là dân làng bắt lấy những con mèo này, móc mắt chúng nó, rồi treo cổ hết ở trên cây lớn trước cửa thôn.
Nhưng mèo đen không biến mất, nó biến thành ác linh. Con mèo đen tràn đầy oán khí hận người trong thôn đã giết nó, giết chết đồng bọn của nó, thế là trong làng càng ngày càng nhiều chuyện quái dị xảy ra.
Người trong thôn mời đến Thiên Sư, Thiên Sư nói là có ác linh quấy phá, bảo dân làng đào thi thể mèo kia lên, đem đốt thành tro bụi, tạc một pho tượng đá, đem tượng đá phong ấn trong bóng tối không thấy ánh mặt trời.
Năm tháng trôi qua, tượng đá bị người đào lên.
Mèo đen phát hiện bên ngoài đã qua rất nhiều năm, nhưng oán khí của nó không giảm, ngược lại càng ngày càng nặng. Nó lợi dụng dục vọng của mọi người, mê hoặc mọi người tự giết lẫn nhau.
Lần này mèo đen dẫn đến họa loạn càng lớn, cuối cùng dẫn tới một Thiên Sư lợi hại hơn lần nữa đến phong ấn nó.
Mãi cho đến khi đội khảo sát đến, bọn họ phá hủy những bức bích họa, đào lên pho tượng đá kia. . .
. . .
Bạch Lương Dịch xông vào lúc đó, vừa vặn thấy Ngân Tô như kẻ điên, liên tục nện một đám hắc vụ tơi tả.
Hắc vụ vẫn đang mắng chửi người, mắng những lời khó nghe. Nhưng nó càng mắng hung hăng, Ngân Tô lại càng nện dữ dội.
Bạch Lương Dịch: ". . ."
Mèo đen the thé gầm giận, miệng nói tiếng người: "Là bọn hắn tự gây nghiệp, liên quan gì đến ta, ta bất quá là giúp bọn hắn hoàn thành ác niệm trong lòng."
"Nếu không phải cái Trương Nhứ kia mang lòng ác, làm sao bị ta dẫn dụ, làm sao lại giết chết bạn thân của nàng. Ta còn tốt bụng để cho Trương Minh Họa trở về nha. . . Đáng tiếc, ta bất quá chỉ mê hoặc bọn hắn vài câu, bọn họ liền tin, thật sự cảm giác ăn thịt Trương Minh Họa là có thể đạt được Vĩnh Sinh ha ha ha. . ."
Sau khi Trương Minh Họa sống trở về, Trương Nhứ vô cùng sợ hãi. Sợ Trương Minh Họa nhận ra mình, còn sợ hơn Trương Minh Họa không phải là người. . . Thế là mèo đen liền thừa cơ dẫn dụ nàng, kể cho nàng nghe câu chuyện Vĩnh Sinh.
Chiêu này nó trước kia cũng đã dùng rồi, những người ngu xuẩn kia còn cần dùng bích họa để ghi lại, bọn họ muốn cảnh cáo người đến sau không được thả nó ra.
Ai ngờ người của đội khảo sát cũng không giải đọc hết nội dung bích họa, cho nên mèo đen lợi dụng tư liệu được giải đọc một nửa kia của đội khảo sát, tùy tiện đã khiến cho Trương Nhứ đang sợ hãi mất mật tin vào nó.
Mà lúc đó, Đại Vũ phong đường, rất nhiều dân làng đều bị bệnh, những dân làng không có cách chữa trị, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào những thần linh hư vô phía trên.
Thế là, dưới ảnh hưởng của nó và sự thúc giục của Trương Nhứ, những dân làng ngu muội đã tin Trương Minh Họa sống lại mang theo Thần lực.
Cho nên, bọn họ đã xông vào nhà họ Trương.
Trương Minh Họa sống lại là bởi vì lực lượng của nó, bọn họ ăn máu thịt của Trương Minh Họa, giống như đã gieo một viên thuốc độc, bọn họ nhất định phải trở thành tín đồ của nó, cung phụng nó, thờ bái nó.
Nó lợi dụng ác niệm của dân làng mà dần lớn mạnh.
Mèo đen đổ hết mọi sai lầm lên đầu dân làng, còn cảm thấy mình là đấng cứu thế của bọn họ: "Nếu không có ta, bọn họ trước đó đã chết rất nhiều người, là bọn họ tham lam lại ngu xuẩn! ! Ngao —— "
Ngân Tô mấy gậy đánh xuống, sương mù trên thân mèo đen càng tan ra, giống như giây sau sẽ không thể duy trì được hình dạng.
Mèo đen tán loạn trong từ đường, cố gắng thu hồi lại lực lượng tản mát ở bên ngoài.
Có điều bây giờ phó bản vẫn chưa đi đến cuối cùng, lực lượng của nó vốn chưa hồi phục, lúc này lại bị Ngân Tô đả thương một trận, những hắc vụ đã xâm nhập vào người dân làng hoàn toàn không nghe theo triệu hồi của nó, không muốn trở về trong thân thể nó nữa.
Mèo đen tức giận đến mức suýt nữa tan biến ngay tại chỗ, nó gầm nhẹ một tiếng, mấy dân làng ngoài cửa cuối cùng cũng lao vào, cản Ngân Tô đang truy đuổi nó lại, để nó có được chút cơ hội thở dốc.
Nhưng mà cũng chỉ có một chút mà thôi.
Ngân Tô rất nhanh xử lý đám dân làng kia, nhào về phía nó, mèo đen sợ đến mức mạnh mẽ điều thêm một nhóm dân làng tiến đến.
Ghê tởm! !
Người phụ nữ điên này! !
Từng nhóm từng nhóm dân làng tràn vào, rồi lại từng đám đổ xuống. . .
. . .
. . .
Nửa giờ sau.
Trong từ đường giống như vòi rồng vừa đi qua, gạch lót nền bị xới tung một mảng lớn, lộ ra lớp bùn đất phía dưới, mảnh vụn gỗ tháo ra từ không biết đâu ở khắp nơi.
Mèo đen chỉ còn lại bằng bàn tay, bị một sợi dây xích to bằng cánh tay buộc lại.
Lực lượng của mèo đen đã bị suy yếu, lúc này không thoát khỏi được sợi xích này, thân thể nhỏ bé lại bị một sợi dây xích tráng kiện như vậy, có cảm giác đại tài tiểu dụng buồn cười.
Mà người nắm dây xích là Bạch Lương Dịch.
Bạch Lương Dịch: ". . ."
Rốt cuộc thì nàng đã mua bao nhiêu dây xích chó thế? Vì sao lại còn có cả cỡ lớn! !
Bạch Lương Dịch nhìn Ngân Tô người đầy máu tươi đang giẫm lên xác chết đầy đất, bò vào quan tài tân nương lục tìm, đến cả người tân nương cũng không bỏ qua.
Tân nương ngồi trong quan tài không nhúc nhích, như một pho tượng gỗ. Cho dù lúc này Ngân Tô sờ soạng trên người nàng, nàng cũng không có phản ứng gì.
Bạch Lương Dịch nhìn những động tác thô lỗ của nàng, cũng đổ mồ hôi thay nàng, sợ tân nương đột nhiên nổi điên.
Nhưng cúi đầu nhìn mèo đen đang bị xích chó cỡ lớn trói dưới chân, nàng lại cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi. . . Mèo đen này chắc chắn là trùm cuối rồi. Phó bản còn một ngày nữa mới kết thúc, mà nàng ta trực tiếp đánh xong BOSS rồi.
Càng khiến người ta tức giận là, đánh xong BOSS rồi cũng không thể thông quan phó bản, hoặc là tìm được chìa khóa thông quan, hoặc là chờ hết thời hạn phó bản.
Không tìm được gì, Ngân Tô lúc này khoanh tay, ngồi bên cạnh quan tài, nhìn chằm chằm tân nương trong quan tài suy tư, nếu quả thực có sính lễ, thì hẳn là ở trên người tân nương, sao lại không có nhỉ?
Ánh mắt của Ngân Tô di chuyển theo hạt châu trên khăn hỉ của tân nương, nàng bất chợt đưa tay vén khăn trùm đầu tân nương lên.
Tân nương ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu xanh lục như bảo thạch nhìn về phía nàng.
Đây là một đôi mắt mèo.
Đôi mắt mèo được khảm nạm vào trong mắt người, có một vẻ đẹp kỳ dị và vặn vẹo, tựa như có thể mê hoặc lòng người.
Vẻ mặt chết lặng trên khuôn mặt của tân nương hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự linh động và vẻ đẹp của cặp mắt mèo, nó như là vật sống vậy.
"Thứ quỷ kia đưa cho ngươi sính lễ là gì?" Ngân Tô hỏi nàng.
Tân nương mặc dù vẫn không có biểu lộ, nhưng đưa tay chỉ vào mắt.
Ngân Tô nheo mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mèo của nàng một lúc lâu, cuối cùng vẫn chỉ vào con mắt của nàng: "Cái này có thể cho ta không?"
Tân nương ngữ điệu không hề có chút dao động: "Ta là tân nương."
Ngân Tô: "Ngươi có thể không cần làm tân nương, ta sẽ làm tân nương thay ngươi."
Trên mặt tân nương cuối cùng cũng có chút biểu lộ, giống như là nghi hoặc, lại giống như là kinh hỉ: "Ngươi muốn làm tân nương?"
"Cho nên ngươi có nguyện ý đưa nó cho ta không?"
Tân nương liên tục gật đầu, trực tiếp đưa tay móc mắt mèo từ trong mắt ra, nàng không để ý máu chảy xuống từ hốc mắt, giọng điệu vui vẻ: "Cho ngươi."
—— Hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Các bảo bối, nguyệt phiếu nha ~~ ném nào ~~ Phó bản này sắp kết thúc rồi~ Ý nghĩ chương tiết [đọc tệ 520] hoạt động rút ra:
【nói không chừng sẽ tìm đến nhà chúng ta đấy】 đình bảo lớn xinh đẹp 【bây giờ ta sẽ dẫn các ngươi đi báo thù đi】 Augety ngắm hoa trong màn sương . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận