Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 771: Hiện thực nguy hiểm thay đổi vị trí (length: 7965)

Hai người trưởng thành nhìn bé con trầm mặc.
Cuối cùng, Khang Mại phá tan bầu không khí ngột ngạt, "Vậy... Cha của ngươi là Lật Nghi Năm, cha ngươi c·h·ế·t như thế nào, ngươi biết không?"
Bé con này có thể nói rõ ba ba mụ mụ đều đã c·h·ế·t, kể cả những người từng bảo vệ nàng đều c·h·ế·t rồi, vậy thì có lẽ nàng biết Lật Nghi Năm c·h·ế·t như thế nào.
Nhưng Khang Mại đã thất vọng, Lật Tân Nguyệt lắc đầu tỏ ý mình không biết.
Khang Mại để Lật Tân Nguyệt sang một bên đợi, hắn hạ giọng nói chuyện với Ngân Tô: "Ngươi thấy nàng thật không biết, hay là không nói?"
Ngân Tô buông tay, tỏ vẻ mình không biết.
"Nàng nói về việc cha mẹ mình t·ử v·o·n·g, rất bình tĩnh." Khang Mại nhíu mày hồi tưởng lại những điểm đáng ngờ trên người bé con, "Kỹ năng trên người nàng từ đâu tới? Nàng rất kỳ lạ!"
Rõ ràng tỏ ra sợ hãi, nhưng nàng chưa từng k·h·ó·c. Lúc trước bị người của Lê Minh c·ô·ng hội đ·u·ổ·i bắt, thân thể nàng bầm dập, mà cứ thế không nói một lời nào.
Bọn trẻ cùng trang lứa bị đẩy một cái thôi cũng đã k·h·ó·c cả buổi, mất cha mẹ, lại bị người đ·u·ổ·i g·i·ế·t, làm sao nàng có thể vừa sợ hãi lại bình tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ là trải qua quá nhiều, đã c·h·ế·t lặng?
Ngân Tô đương nhiên biết con non loài người này rất kỳ lạ, Giám Định t·h·u·ậ·t mà ra một dấu chấm hỏi cực lớn thì không thể là do không có gì.
Điểm đáng ngờ quá nhiều, nhưng hiện tại bọn họ không cách nào làm rõ được.
Khang Mại thở ra một hơi, "Vậy bây giờ phải làm gì với nàng?"
"Lê Minh c·ô·ng hội đã để ý tới nàng như vậy, lần này không bắt được người, chắc chắn sẽ không bỏ qua." Ngân Tô chậm rãi nói: "Chi bằng nộp nàng cho quốc gia đi."
Cha mẹ đã m·ấ·t, người thân đều không còn mà lại mang dị bảo, cô nhi như vậy nên do quốc gia nuôi!
Dù sao nàng không muốn nuôi một đứa trẻ tuổi còn tè dầm không tự chủ được mà đã có kỹ năng, phiền phức lại còn đeo bám, ai biết được khi nào kỹ năng của nó lại mất kiểm soát.
Khang Mại: "Trên người nàng có kỹ năng..."
"Có kỹ năng thì sao, ngươi muốn à?" Ngân Tô tò mò: "Ngươi có cách nào cướp đoạt kỹ năng sao?"
Giọng nói ấy cứ như đang nói 'Có cách thì chia sẻ cho ta với, ta thử xem có phân được đứa bé đó ra không'.
Khang Mại đương nhiên không có cách cướp đoạt kỹ năng...
Chỉ là đứa bé này mang kỹ năng rất kỳ lạ, nàng không thấy tò mò sao?
"Tò mò chứ, giao cho cục điều tra bọn họ, nếu cuối cùng nghiên cứu ra được thì cũng có thể chia sẻ cho ta." Ngân Tô dừng một chút, đưa ra một cách khác, "Ngươi muốn nuôi thì cứ mang về đi, ta đều được."
Ngân Tô không quan trọng, dù sao chỉ cần không phải để nàng ở lại chỗ này, giao cho ai cũng như nhau.
Khang Mại mà nghiên cứu được thì nàng cũng được ăn dưa.
Cục điều tra mà nghiên cứu được, nàng cũng có dưa để ăn.
Ăn dưa ở đâu không quan trọng.
Quan trọng là phải an toàn để ăn dưa, nơi nguy hiểm thì phải chuyển chỗ.
Khang Mại: "..."
Hắn chỉ tò mò tại sao bé con này lại có kỹ năng, với nguyên nhân lớn lao gì mà Lê Minh c·ô·ng hội lại bắt nàng, chứ không hề muốn nuôi nấng cái gì cả.
Hơn nữa, đứa trẻ này quả thực rất phiền phức.
Liên lụy đến hai cái c·ô·ng hội...
Hôm nay hắn chật vật như vậy là do không hề có sự chuẩn bị, nhưng Lê Minh c·ô·ng hội thì rõ ràng đã huy động một lực lượng không nhỏ để bắt nàng.
Cuối cùng Khang lão cũng cho biết là không muốn rước cái phiền toái này vào người, sợ là lỗ vốn.
...
...
Ngân Tô vốn định gọi Giang Kỳ đến đón người, nhưng nghĩ đến sự gặp gỡ đáng thương của Khang lão, cuối cùng nàng quyết định đưa tận tay đến nơi.
Nghiêm Nguyên Thanh chủ yếu phụ trách các công việc thường ngày ở tổng bộ cục điều tra, rất ít khi ra ngoài, nên lần này vẫn là anh ta đến đón.
Nghiêm Nguyên Thanh thấy Ngân Tô mang theo một chiếc võng đơn nặng trĩu hướng về phía mình, chính là loại võng hay thấy trong phim cổ trang, dùng một mảnh vải cột lại thành đồ gánh.
Đồ gánh nhìn rất nặng.
Vị này chỉ nói đưa chút đồ, chứ không nói là đưa cái gì, Nghiêm Nguyên Thanh lúc này cũng không biết bên trong chiếc võng đơn là cái gì.
Nhưng mà...
Có phải hơi bị đời thường quá không vậy?
Cô là đại lão đó! !
Chuyện này là sao hả trời! !
Nghiêm Nguyên Thanh nén nỗi lòng muốn 'nhả rãnh' mà tiến lên đón: "Tô tiểu thư, đây là..."
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, Ngân Tô đã quăng luôn bao đồ lên người anh, Nghiêm Nguyên Thanh vô thức ôm lấy, rơi vào n·g·ự·c anh, anh lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Không giống như là đồ vật... mà như là người.
Nàng đã đưa tới một người! !
Nghiêm Nguyên Thanh cảm nhận được hơi ấm, người ở trong còn sống. Anh không thích mở ra nhìn ngay tại chỗ này, ôm 'gánh nặng' dẫn Ngân Tô vào tổng bộ, tìm một căn phòng t·r·ố·n·g, lúc này mới dám mở cái bao kia ra.
Trong bọc vải là một bé gái nhỏ nhắn bẩn thỉu đang cuộn mình lại, khi anh mở ra đã thấy ngay ánh mắt hoảng sợ của bé gái.
""
"..."
Cách mở có hơi không đúng thì phải?
Nghiêm Nguyên Thanh thậm chí muốn cột lại, mở ra lại một lần nữa.
"Tô tiểu thư, cái này..." Rốt cuộc thì Nghiêm Nguyên Thanh cũng nén được thêm một lần xúc động, hỏi người vừa đưa đồ: "Đây là con nhà ai thế?"
"Nhặt." Ngân Tô nói ngắn gọn, "Nó nói là con gái của Lật Nghi Năm, còn nói người của Lê Minh c·ô·ng hội đang đ·u·ổ·i g·i·ế·t nó. À, hình như nó còn có kỹ năng hệ không gian nữa."
Ba câu nói, câu nào câu nấy đều rất quan trọng.
Nghiêm Nguyên Thanh sau một hồi khó khăn làm rõ tình hình, cầm điện thoại lên bắt đầu gọi người.
Người bị gọi đến đầu tiên là Hạ Nhiệt, Hạ Nhiệt vừa nghe xong thì muốn cô xem thử đứa bé đó thế nào trước, tỷ xã sợ liền lập tức hoảng.
Giết người thì được, chứ dỗ con nít là không!
Nhưng chuyện này rõ ràng không nên để nhiều người biết, mà lúc này không có ai khác... Tô tiểu thư? Có thể trông chờ vào nàng sao?
Hạ Nhiệt đành phải gồng lên vậy, cũng may là bé con dù có hơi chấn kinh sợ hãi nhưng lại không k·h·ó·c không nháo, cũng không cần phải dỗ dành đặc biệt.
Người thứ hai vào thì Ngân Tô đã gặp qua, lúc ở Vân Linh Sơn chính là người này đưa cô và ly gừng truyền tống đi, là một người chơi có kỹ năng hệ không gian.
Người thứ ba vào là Liễu Liễu, nàng còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Hạ Nhiệt kéo qua thay chỗ.
Liễu Liễu vốn định đến kiểm tra sức khỏe cho bé con, tự nhiên chấp nhận Hạ Nhiệt, trước tiên giúp nàng xử lý những vết trầy da nhỏ trên người.
Sau khi Liễu Liễu chữa lành vết thương cho Lật Tân Nguyệt, cảm xúc của bé cũng bình ổn hơn đáng kể, tỏ ra không còn sợ sệt như lúc nãy.
Nghiêm Nguyên Thanh để Liễu Liễu - người có khả năng tương tác tốt hơn - phụ trách hỏi han.
Liễu Liễu ôm Lật Tân Nguyệt vào lòng, lấy ít đồ ăn đưa cho bé, "Muội muội nhỏ, đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ muội."
Vùi đầu gặm bánh quy, Lật Tân Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng dáng của Liễu Liễu: "Thật không?"
"Ừ." Liễu Liễu xoa đầu bé, "Ở đây rất an toàn, không ai làm hại được muội đâu."
"Bọn họ cũng không bắt được ta sao? Các người có c·h·ế·t không?"
Lật Tân Nguyệt vội vàng hỏi hai câu.
"Ở đây không ai có thể bắt được muội, người x·ấ·u không vào được." Liễu Liễu an ủi, vỗ lưng Lật Tân Nguyệt: "Chúng ta cũng sẽ không c·h·ế·t."
Lật Tân Nguyệt trừng mắt nhìn, đầu nghiêng nghiêng một chút, dường như đang suy nghĩ lời của Liễu Liễu.
Liễu Liễu dành cho người bạn nhỏ của mình một nụ cười hiền dịu, "Muội có thể cho chúng ta biết tên muội là gì không?"
Lật Tân Nguyệt nghe câu hỏi này, dò xét liếc nhìn về phía Ngân Tô, người kia đang ngồi ở một bên khác chơi điện thoại, không biết đang xem gì mà hoàn toàn không để ý tới bên này.
Lật Tân Nguyệt lúng túng ừ hử, há ra đôi môi nhỏ: "Lật... Lật Tân Nguyệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận