Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 361: Hiện thực xuyên quốc gia sinh ý (length: 8260)

Sau khi trường học chính thức khai giảng, Ngân Tô mỗi ngày đi học đúng giờ, thời gian trôi qua rất đầy đủ.
Đến ngày thứ năm đi học, Ngân Tô thấy Phó Kỳ Kỳ, nàng cùng bạn cùng phòng cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn, tuy vẫn còn hơi trầm lặng ít nói, nhưng đã khá hơn trước nhiều rồi.
Chắc là không muốn ch·ế·t.
Ngân Tô chọn một vị trí ở chỗ hẻo lánh, Phó Kỳ Kỳ chỉ cần không đi về phía này thì sẽ không nhìn thấy nàng.
Tiếng ồn ào xung quanh đối với Ngân Tô mà nói là một dạng náo nhiệt và bình thản.
Nhưng trong sự bình thản đó, cũng có vài cuộc trò chuyện không mấy hay ho: "Nghe nói bên chuyên ngành đặc biệt tuyển sinh cả người thường nữa, các cậu có muốn đăng ký không?"
"Cậu nghe tin ở đâu thế?"
"Cậu đừng quan tâm, tớ còn nghe nói đến lúc đó sẽ có người chơi giảng bài cho chúng ta, các cậu có đi không?"
"Tớ không muốn vào trò chơi..."
"Đúng đó, tiếp xúc với người chơi càng nhiều, khả năng vào trò chơi lại càng lớn, chúng ta đi góp vui làm gì?"
"Tớ thì thấy nên đi, trò chơi này có lẽ sẽ không biến mất, sớm muộn gì cũng phải vào thôi, học trước ít kiến thức có ích chẳng phải tốt hơn sao? Nếu thực sự bị kéo vào mà chẳng chuẩn bị gì thì chẳng khác nào tự dâng đầu."
"Nghe có vẻ cũng đúng..."
"Tớ thi đại học không phải để vào cái trò chơi ch·ết tiệt đó!"
"Bạn cấp ba của tớ vào game xong nhận được kỹ năng thiên phú đấy, cậu không biết giờ nó sống tốt cỡ nào đâu."
"Mấy người muốn đi cũng chưa chắc đã giành được suất đâu..."
Ngân Tô thật sự không muốn nghe những thảo luận liên quan đến trò chơi, ăn xong mấy miếng liền rời nhà ăn.
Nhưng có lẽ bất kể nàng đi đâu, xung quanh đều có thể thoảng qua những nội dung liên quan đến trò chơi.
Ngân Tô ủ rũ ngồi phịch xuống ghế trong hoa viên, nàng rất vô duyên cớ chiếm luôn cả hai chỗ ngồi bên cạnh, cuối cùng có được chút ít thanh tịnh.
Vẫn là thiếu thời gian nghỉ ngơi!
...
...
Tin tức tuyển sinh người thường vào chuyên ngành đặc biệt rất nhanh đã lan truyền khắp trường, hai ngày sau trường cũng cho ra hệ thống đăng ký trước.
Học sinh muốn tham gia có thể đăng ký trước, đến lúc đó sẽ ngẫu nhiên chọn ra nhóm học sinh đầu tiên từ danh sách đăng ký.
Ngân Tô âm thầm quan sát số người đăng ký, ngày đầu tiên đã vượt qua cả nghìn người, ngày thứ hai thì số người đăng ký có ít đi, nhưng vẫn đang từ từ tăng lên.
Xem ra những người muốn vào trò chơi và thích phòng ngừa vẫn còn không ít.
Người thường không có cách nào biết được thông tin chi tiết của trò chơi, nhưng có thể rèn luyện thể lực và tố chất tâm lý, chỉ cần giữ đủ bình tĩnh khi vào game, thì đã nắm chắc một nửa phần thắng.
Ngân Tô không có hứng thú với chuyện này, cũng không quan tâm nhiều, mỗi ngày chìm đắm trong việc học tập, không thể tự kiềm chế được.
Nửa tháng sau, thông báo toàn cầu một lần nữa leo lên hot search.
Lần này không liên quan gì đến Ngân Tô, mà là 0681, hắn đã thông quan phó bản "Trại dưỡng lão Cuộc sống hoàn mỹ".
Sau khi thông quan, 0681 rất kiêu ngạo, lại lần nữa kêu gào, đại khái ý là hắn sẽ nhanh chóng thông quan những phó bản khác, bảo 0101 đừng có rụt đầu như rùa, chuẩn bị nghênh chiến hắn, xem ai lợi hại hơn Vân Vân.
Nguyên văn của 0681 đương nhiên không có khách khí như vậy, mà mang tính khiêu khích, khiến người ta tức sôi máu.
Khang Mại đập điện thoại xuống bàn, chỉ vào cái mặt bị tạm dừng kia, "Cậu xem bình luận phía dưới kìa, thật tức c·h·ế·t mất."
[Cái thứ gì, dám khiêu khích bọn ta, thật không sợ phó bản t·ử v·o·ng của nước mình ngày càng nhiều à!] [Cái tên 0681 kia lại một mình thông quan, tớ nhớ bọn ta có tận ba người thông quan cơ mà, một mình thông quan thì có gì giỏi, còn mặt dày đi khiêu khích, ai cho nó cái gan?] [Không phải chứ, cái tên Duy Đông gì đó này cứ khiêu khích hai lần rồi, 0101 thật sự không đứng ra đáp trả chút nào sao? Cứ tiếp tục thế này thì chẳng khác gì bọn họ chửi mình là rùa rụt cổ à!] [Ủng hộ 0101 đứng ra cứng rắn!] [0101 tại sao không đứng ra? Tớ không hiểu, người ta sắp đạp lên mặt chửi đến nơi rồi, chẳng lẽ là sợ à?] [Có lẽ cái tên 010 kia chỉ gặp may thôi, chứ có bản lĩnh gì thật sự.] [Cái gì mà đại lão, đến đối mặt với đối thủ còn không dám, rùa rụt cổ.] [Tức c·h·ế·t đi được, bọn mình ở đây hăng máu chiến đấu, người ta lại chẳng thèm đếm xỉa gì! Thôi bỏ fan!] "Những bình luận này chắc chắn có quân cờ cố ý dẫn dắt, nhưng cứ tiếp tục như thế, những người không có lập trường kiểu cỏ đầu tường sớm muộn gì cũng quay lưng, dư luận cũng như lưỡi d·a·o... Thật là lũ ngu không có đầu óc."
"Anh cũng nói bọn họ không có đầu óc mà." Ngân Tô bình tĩnh nói.
"Chỉ sợ nó lan sang đến hiện thực, đến lúc đó..."
Trước khi trò chơi xuất hiện, sự hằn học trên m·ạ·n·g đã rất lớn.
Sau khi trò chơi giáng lâm, bóng tối của cái c·h·ế·t đè lên đầu vô số người, sự hằn học trên m·ạ·n·g càng lớn hơn.
Nàng có thể là anh hùng của họ, cũng có thể trong một đêm trở thành kẻ hèn nhát bị người người mắng chửi.
Trong tai nạn không thấy đường sống, mọi người cần hy vọng, cần một tín ngưỡng.
Dù những hy vọng này xưa nay không nghĩ sẽ trở thành tín ngưỡng của họ, nhưng khi không nhận được đáp lại, họ sẽ hủy đi tín ngưỡng.
Bởi vì họ cảm thấy tín ngưỡng đó đã phụ sự tin tưởng và cống hiến của mình.
"Tô tiểu thư, cô thật sự không tức giận sao?"
Cắm cúi làm bài tập, Ngân Tô gõ phím máy tính, mặt không cảm xúc đọc từng chữ một: "Tức giận."
Khang Mại: "..."
Tức giận cũng không quan trọng bằng việc cô làm bài tập à? Với cả cô cũng có vẻ gì tức giận đâu.
"Mặc dù tôi biết đối phó với loại người này, biện pháp tốt nhất là không để ý đến hắn, nhưng hắn quả thật có hơi đáng đánh, hết lần này đến lần khác chỉ đích danh khiêu khích cô." Khang lão hít vào một hơi, đưa ra một đề nghị: "Cái thằng tóc vàng đó dễ dò hành tung lắm, hay là mình ra nước ngoài đánh nó một trận?"
Tay Ngân Tô đang gõ bàn phím khựng lại, nàng nghiêng mắt nhìn Khang Mại: "Ông buôn bán nhỏ, là làm ăn x·u·y·ê·n quốc gia à?"
Phòng khi đối phương bay tới đánh mình, đánh trước cho nó một trận! Quá đỉnh! Đúng là ông chủ!
Khang lão: "...Thì vẫn chưa."
Ngân Tô chỉ có thể giơ ngón cái lên, xem ra là đã có quy hoạch đó.
Ngân Tô tiện tay ném cho anh một cuốn sách: "Được rồi, chuyện cái bao tải để sau, bây giờ đừng làm phiền tôi, tôi còn công việc phải hoàn thành."
Khang lão: "..."
Khang lão không hứng thú với việc đọc sách, cầm điện thoại lướt mạng, có lẽ phát hiện làn sóng tranh luận quá nhiều, càng xem càng tức giận, bèn bỏ điện thoại xuống.
Tóc quái nằm rạp trên một mặt tường phòng khách, giống như một gốc cây dây leo đen đang bám tường.
Khang lão rất sợ cái bức tường đó, anh lách người qua nó, ra ban công hút điếu thuốc rồi quay lại, vừa bước vào cửa ban công đã đối diện với một tượng thạch cao trắng toát trong tủ.
Tượng thạch cao quá đỗi chân thật, trong hốc mắt còn được khảm hai con ngươi màu xanh lam nhạt, hoàn toàn không giống với phong cách của tượng thạch cao, đột nhiên chạm mắt, da đầu Khang lão nổ tung trong giây lát.
Tròng mắt chậm rãi đảo lên, sự ác ý ập thẳng vào mặt.
Trong khoảnh khắc đó Khang Mại cảm thấy hô hấp như bị bóp nghẹt, người cứng đờ, muốn động cũng không nhấc nổi chân.
"Không được vô lễ như thế." Tiếng cảnh cáo của Ngân Tô vang lên, một giây sau một nhúm tóc từ trên tường thò qua, "Bốp" một tiếng, quất mạnh vào mắt tượng thạch cao.
Hai con ngươi bị quất cho xoay hai vòng, hoảng hốt nhắm tịt lại.
"Phù..." Cảm giác bị nhìn chằm chằm biến mất, Khang Mại ngay lập tức thở ra một hơi.
Lần trước lái xe nàng từng nói có một bức tượng màu trắng mà mắt sẽ chuyển động, lúc đó anh chỉ cho là một con quái vật bình thường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận