Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 703: Anh Lan bệnh viện (61) (length: 7745)

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Dư Bách Sơ liền bị vấn đề cô nàng vừa muốn hỏi thay thế: "Tô tiểu thư... Có phải là bọn họ đang không nói chuyện nữa rồi không?"
Các phòng bệnh khác hình như cũng không có tiếng động gì...
NPC và mấy đứa bé nhỏ đều sẽ thỉnh thoảng tạo ra một chút âm thanh, sao lại đột nhiên yên tĩnh đến vậy?
Ngân Tô hút xong một điếu Blind box, nhét điện thoại di động vào trong túi, nhấc chân hướng phòng giám hộ bệnh nặng đi tới.
Cửa phòng bệnh trước đó rõ ràng là đang mở, không biết từ khi nào đã lặng lẽ khép lại, Ngân Tô thử mở nhưng không được.
Qua cửa sổ quan sát có thể thấy người bên trong, bọn họ toàn bộ đều quay lưng về phía cửa sổ quan sát, đứng đó không nhúc nhích.
Dư Bách Sơ cũng thử mở cửa, nhưng cửa phòng như bị dính keo, không nhúc nhích được.
Dư Bách Sơ dán mắt vào khe cửa rồi hô: "Hạo Nguyệt? Hạo Nguyệt có nghe thấy không? Tô bác sĩ, sao bọn họ không phản ứng gì vậy?"
...
Ô Bất Kinh cùng những người khác tản ra, sau lưng hắn có hai đứa bé con đuổi theo không buông, mặc kệ hắn chạy hướng nào cũng không thoát được.
Khi Ô Bất Kinh bị đuổi đến hoảng loạn chạy bừa thì dưới chân không biết giẫm phải thứ gì, cả người trực tiếp nhào ngồi trên mặt đất.
"Oa oa oa..."
Tiếng khóc của đứa bé trong ngực bay thẳng lên đỉnh đầu, màng nhĩ của Ô Bất Kinh suýt chút nữa bị đánh thủng.
Hai đứa bé con ở đằng xa lao nhanh về phía hắn, khuôn mặt dữ tợn không ngừng phóng to trước mắt hắn, phóng to... lại phóng to...
"Bốp!"
Một tiếng tát tay giòn tan mang theo đau đớn xuyên qua sự ảo ảnh trước mắt Ô Bất Kinh, khuôn mặt dữ tợn biến thành một khuôn mặt quen thuộc nhưng lạnh lùng.
Nàng giơ tay lên đang chuẩn bị hạ xuống, thấy hắn mở mắt thì lộ ra vẻ tiếc nuối, rồi buông lỏng tay đang nắm cổ áo hắn ra.
Ô Bất Kinh mất đi chỗ chống, thân thể ngã về trên mặt đất, tiếng khóc của đứa bé bên tai trở nên rõ ràng.
Người bên cạnh rủ mắt, giọng điệu không thiện cảm: "Còn khóc nữa ta rút lưỡi của ngươi."
"..."
Tiếng khóc nỉ non đột nhiên biến mất, đứa bé vùi đầu vào trong ngực Ô Bất Kinh.
Ô Bất Kinh cảm giác an toàn tăng trở lại, quay đầu nhìn xung quanh.
Bọn họ vẫn còn ở trong phòng bệnh, Dư Bách Sơ đang 'gọi' những người khác.
Ô Bất Kinh vịn vào đồ vật bên cạnh rồi đứng lên, mọi người sao lại trúng chiêu tập thể vậy? Hắn cũng không cảm nhận được dấu hiệu ô nhiễm nào mà...
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Tất cả mọi người trúng chiêu?"
"Bách Sơ tỷ, nhờ có chị đó, nếu không em suýt c·h·ết ở trong đó rồi..." Cao Hạo Nguyệt vẫn còn sợ hãi ôm lấy cổ, nơi đó lúc đầu có vết thương, nhưng lúc này đã không còn gì.
Nhưng sờ vào chỗ đó vẫn còn mơ hồ thấy đau.
Dư Bách Sơ giải thích rằng là Ngân Tô mở cửa, cô không có cách nào mở được cửa —— mặc dù sau khi đi vào cô cũng chỉ lo cho một mình Ô Bất Kinh, những người khác cô cơ bản không thèm liếc nhìn.
Nhưng nếu như cô ấy không mở cửa, ai cũng không biết liệu bọn họ có thể bị tiêu diệt ở đây không.
Không ai ngờ rằng còn có một cái hố lớn như vậy.
Mọi người rất hiểu chuyện nên nói cám ơn Ngân Tô, Ngân Tô chỉ liếc bọn họ một cái, rồi hờ hững chấp nhận lời cám ơn của họ.
Dư Bách Sơ: "Mọi người trúng chiêu như thế nào?"
"Không biết nữa... Chúng tôi chỉ thấy Tô bác sĩ đến gõ cửa nhắc nhở là hết thời gian quan sát, sau đó chúng tôi bình thường đi ra ngoài... vừa ra ngoài đã thấy không ổn rồi."
Bây giờ xem ra, Tô bác sĩ mà bọn họ nhìn thấy kia là giả.
Từ lúc Tô bác sĩ giả kia đến gõ cửa thì bọn họ đã trúng chiêu... không, hoặc có thể là trước đó nữa, vì trúng chiêu nên mới nhìn thấy Tô bác sĩ giả đến gõ cửa.
"Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
"Mọi người ra ngoài xem thử đi." Dư Bách Sơ gọi mọi người ra ngoài.
Mấy người vừa trải qua chuyện đó xong, lúc này còn có chút di chứng, sợ lại bị sập bẫy lần nữa.
Cuối cùng vẫn là Cao Hạo Nguyệt ra cửa trước, những người khác do dự một chút rồi vẫn đi theo ra ngoài.
Bọn họ đứng trước cửa phòng bệnh 209, nhìn vào trong chỉ thấy một mảnh hỗn độn, NPC ngã trên mặt đất, chính diện hướng về phía bọn họ, toàn bộ thân thể cơ hồ bị khoét rỗng, còn lũ bé con thì không thấy bóng dáng đâu.
"Mọi người lại đi các phòng bệnh khác xem thử xem." Dư Bách Sơ nhắc nhở bọn họ.
Đám người lập tức đi về phía các phòng bệnh khác.
Hễ là phòng bệnh có NPC, đều đã c·h·ết, đứa bé trong phòng đều biến mất hết.
"Cái này..."
"Lúc những thứ kia đuổi theo chúng ta, bọn nó luôn miệng đòi tìm mẹ." Quý Cẩm xoa xoa mông mình, dù không có vết thương nhưng vẫn thấy đau, nghiến răng nói: "Bởi vì bọn nó đã ăn hết mẹ mình rồi, nên muốn tìm cho mình một người mẹ mới, để cung cấp thịt và máu cho bọn nó."
Ban đầu là người chơi đoạt đứa bé.
Hiện tại biến thành đứa bé đoạt mẹ...
Cái này đúng là quá hố rồi!!
"Bọn nó đi đâu rồi?"
Sắc mặt Dư Bách Sơ nghiêm túc: "Không biết, lúc ta với Tô bác sĩ phát hiện thì trong phòng bệnh đã thành ra như vậy rồi."
Lúc đó các nàng còn ở hành lang, nhưng lại không nghe thấy nửa tiếng động nào.
NPC bị đứa bé mê hoặc, lúc bị chúng cắn sẽ không phát ra âm thanh, nhưng bọn trẻ con rời đi kiểu gì thì các nàng lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Những đứa trẻ đã biến mất kia, sau này chắc chắn còn sẽ xuất hiện và đòi "tìm mẹ" nữa.
"Ít nhất chúng ta phải cho bọn trẻ ăn một lần nữa thì bọn nó mới biến trở lại bình thường được, nếu như lần sau lại thế này nữa, vậy thì làm sao phòng ngừa?"
"Có vẻ như những người chơi không ở phòng giám hộ bệnh nặng thì không bị ảnh hưởng, người bị ảnh hưởng vẫn có thể bị đánh thức. Vậy nên chỉ cần bên ngoài có người thì hễ có chuyện gì xảy ra thì lập tức đánh thức là được rồi..."
Bây giờ Tô bác sĩ không cần cho đứa bé bú, Dư Bách Sơ lại không có đứa bé...
Đám người vô thức nhìn về phía hai người bọn họ... Chủ yếu là nhìn Ngân Tô, nàng là thầy thuốc, cách thông quan của cô chắc là không giống bọn họ, sẽ không xung đột lợi ích.
Nhưng Dư Bách Sơ thì không như vậy, bọn họ vẫn phải đề phòng cô... Cho dù vừa rồi cô đã cứu bọn họ.
Lòng người vốn phức tạp, cô có thể cứu bọn họ, cũng có thể g·i·ế·t bọn họ. Trong phó bản vất vả mà trưởng thành được, người chơi ai nấy đều rõ ràng, không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Nên bọn họ chỉ có thể chọn bên nào không có nhiều xung đột lợi ích cho lắm.
Ngân Tô bị nhìn một cái đã lập tức lên tiếng: "Dựa vào cái gì? Chúng ta quen nhau lắm sao?"
"..."
"Trả điểm tích lũy."
Ngân Tô mím môi cười: "Cái đó không thành vấn đề, nhưng tôi chỉ chịu trách nhiệm gọi thôi, nếu như gọi không được thì đừng trách tôi, trả tiền trước."
"..."
Điểm tích lũy quả thật là thứ tốt mà.
Trước đây giao dịch điểm tích lũy đều là chuyển cho Ô Bất Kinh, lúc đó bọn họ vẫn không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng bây giờ ai nấy cũng đã đoán ra nàng là ai, cũng hiểu sơ sơ tại sao.
Đại lão không muốn để lộ nick của mình, lại không muốn dính vào danh sách bạn bè với những người không quen biết.
Cao Hạo Nguyệt đứng cạnh Dư Bách Sơ, thấp giọng nói với cô: "Bách Sơ tỷ, chị tính sao? Chị..."
Cô ấy nhìn xung quanh, ngập ngừng lên tiếng: "Hay là chúng ta..."
Tuân Hướng Tuyết với Ô Bất Kinh là một nhóm, còn Quý Cẩm với Mạnh Văn Sơn lại là dân thích một mình, có thể thử một lần, xem có cướp được đứa bé không.
Dư Bách Sơ rũ mắt xuống, nửa ngày mới nói: "Tôi đi theo Tô bác sĩ trước đã."
"Tô... Tô bác sĩ rõ ràng là có cách thông quan khác với chúng ta mà, chị đi theo cô ấy cũng vô dụng thôi." Cao Hạo Nguyệt có chút giận dữ.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận