Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 220: Thuyền Noah (11) (length: 7822)

Nhưng nếu đó là vé tàu, thì quá dễ đoán.
Chỉ cần dựa theo lẽ thường suy luận, người chơi dày dặn kinh nghiệm nào cũng nghĩ ra được.
Có đơn giản như vậy sao?
Phó bản này, đến thời điểm hiện tại xem xét, không giống mấy phó bản tử vong trước đây, vừa vào đã gặp một đống khó khăn, vậy phó bản này không phải phó bản tử vong sao?
Ngân Tô tạm thời chưa xác định được, suy nghĩ một hồi, lại lấy ra giấy chứng nhận đã được thưởng.
"Đặng Lệ Lỵ..."
Những người chủ nhân rương hành lý kia hẳn đã chết, vậy Đặng Lệ Lỵ này chắc là một quái vật không phải người, vậy phải làm sao tìm ra nàng?
...
...
Nhà hàng Bầu Trời Sao.
Suy nghĩ quá nhiều, Ngân Tô bụng đói, dùng bữa ăn khoán đi vào nhà hàng, có NPC chuyên môn đến dẫn nàng, "Thưa cô Lâm, cô dùng bữa trong phòng, hay ở ngoài phòng?"
Nhà hàng này nằm ngay tại tầng bốn.
Nhưng vẫn cần xuống sảnh lớn ở lầu một, sau khi rời khỏi đó thì đi lên từ một bên khác. Phòng của họ cùng phòng ăn, công trình giải trí tách biệt hoàn toàn.
Ngân Tô đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, nhạt giọng hỏi: "Khác nhau ở đâu?"
NPC tươi cười ngọt ngào: "Không khác gì nhau, tùy cô thích nơi nào thôi, trong phòng và bên ngoài đều được."
Ngân Tô suy nghĩ một chút, "Trong phòng đi."
"Vâng, mời cô đi lối này."
NPC dẫn Ngân Tô đến vị trí cạnh cửa sổ, từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, thời tiết trong trẻo cùng màu biển lam ngọc bích, khiến cho cảnh sắc làm lòng người thư thái.
Lúc này, trong phòng ăn chưa có nhiều lữ khách, một số ít thì đều cách Ngân Tô khá xa, họ an tĩnh dùng cơm, thỉnh thoảng giao lưu vài câu với bạn bè.
NPC đứng bên cạnh, tươi cười trên mặt, cung kính nói: "Thưa cô Lâm, nhà hàng Bầu Trời Sao không có món ăn để chọn, bếp trưởng làm gì chúng tôi sẽ mang cho cô món đó, cô thấy có được không?"
"..."
Cũng may là không cần trả tiền nha.
Nhập gia tùy tục, Ngân Tô không làm khó dễ.
NPC lúc xoay người thở phào, nghĩ bụng cô Lâm này, cũng không có khó hầu hạ như những đồng nghiệp khác nói nha.
Nhà hàng phục vụ đồ ăn rất nhanh, mà đều là món ăn bình thường, kỹ năng giám định cũng không dò ra vấn đề gì.
Trong lúc Ngân Tô đang dùng bữa, lần lượt có khách vào nhà ăn.
Khi khách đến đông, Ngân Tô mới nhận thấy có vấn đề, những khách này đều ăn mặc rất lịch sự, lại tỉ mỉ, nữ thì thường là lễ phục ngắn thông thường, nam thì lại mặc âu phục.
Ngân Tô, khách nhân mặc áo khoác bình thường này, thì có vẻ hơi đột ngột. Thỉnh thoảng có người nhìn nàng, nhỏ giọng trò chuyện, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét và bất mãn.
Như thể nàng không nên xuất hiện ở đây, dùng bữa cùng họ.
Ngân Tô không để ý ánh mắt dò xét của những người này, vẫn cứ thản nhiên ăn.
Nhưng vẫn có vị khách trực tiếp bày tỏ bất mãn.
"Nơi này sao lại bắt đầu tiếp đãi dân tị nạn ở tầng dưới rồi? Không khí bị ô nhiễm hết... Đúng là xui xẻo, không ăn nữa, các người đem đồ ăn đi chỗ khác."
Ngân tị nạn Tô: "..."
Ngân Tô nhìn NPC vừa lên tiếng kia vài lần, hắn ăn mặc rất tỉ mỉ, bạn nữ bên cạnh cũng rất xinh đẹp, chỉ là không có đánh răng mà đã ra đường.
Đều là lữ khách tôn quý, ai so với ai cao quý chứ!
"Vâng thưa tiên sinh, tôi sẽ mang đồ ăn cho ngài sau."
NPC kia ôm bạn gái rời đi, Ngân Tô phát hiện sau khi họ đi, rẽ hướng về phía nhà vệ sinh.
Vừa nãy hình như hắn nói là — đưa ra.
Nhưng nơi này đã là tầng bốn rồi...
Nàng đưa thiệp mời, nhân lúc đó quan sát khắp du thuyền lớn, mặc kệ là thang bộ hay thang máy, đều chỉ có bốn tầng, không có tầng năm.
Nhưng mắt thấy, chiếc du thuyền này lại có tầng năm.
"Thưa cô Lâm, cô cần gì không?"
"Cần đi vệ sinh."
"..." NPC tươi cười như thường, đưa tay mời: "Tôi dẫn cô đi."
Ngân Tô gật đầu: "Đi thôi."
NPC dẫn Ngân Tô đến hướng nhà vệ sinh, rồi đích thân đưa nàng đến cửa phòng, "Tôi đợi cô ở đây."
"Đợi tôi làm gì chứ." Ngân Tô một tay kéo NPC vào phòng vệ sinh, nắm lấy cả bờ vai cô ta, nụ cười còn ngọt ngào hơn cả cô ta: "Thích dính ta như vậy, vậy hãy cùng ta một chỗ cho tốt."
NPC chỉ cảm thấy giọng nói ngọt ngào đó có sự lạnh lẽo và nhớp nháp khó tả, rất giống cái kiểu giọng điệu dọa người quen thuộc của họ...
"Thưa cô Lâm, tôi đợi cô bên ngoài là được rồi." Tim NPC đập thình thịch, vô thức cự tuyệt lời mời của nàng.
"Sao được chứ." Ngân Tô giữ chặt vai NPC, chân thành nói: "Để một mình cô ở ngoài ta không an tâm."
NPC: "..." Ngươi có cái gì mà không an tâm chứ! !
Ngân Tô kéo một buồng ra, đẩy NPC vào trong, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô từ từ nhếch lên nụ cười.
Âm trầm, quỷ dị.
...
...
Một cô gái cất giọng vui vẻ hừ hừ tiến đến từ bên ngoài nhà vệ sinh, váy đỏ ôm lấy thân thể mỹ lệ của nàng, váy lay động theo từng bước chân.
Cô gái váy đỏ chỉ đi vào hai bước, bỗng dừng lại tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái mặc áo khoác đang rửa tay bên bồn rửa.
Dòng nước trong veo cọ rửa mu bàn tay nàng, chất lỏng màu đỏ tươi bị nước cuốn trôi, ào ào chảy vào bồn rửa, lộ ra màu da trắng nõn vốn có.
Ngân Tô từ từ quay đầu lại, hàng mi cụp xuống khẽ vén lên: "Cô nhìn gì?"
Cô gái váy đỏ trong nháy mắt bị ánh mắt đó quét tới, sống lưng lập tức lạnh toát, ánh mắt nhẹ nhàng quét tới của cô gái đối diện, như một lưỡi dao, cắm thẳng vào ngực nàng.
Trốn! Mau trốn đi!
Nàng không biết vì sao chỉ vì một ánh mắt, mà lại sợ hãi cô gái nhìn qua tay trói gà không chặt kia đến vậy.
Nhưng nội tâm có tiếng kêu gào, bảo nàng mau trốn!
Nhưng mà hai chân của nàng như bị chôn chân tại chỗ, ngay cả nhấc chân lên cũng không thể làm được, đừng nói chi là chạy.
Đầu óc cô gái váy đỏ nhanh chóng vận động trở lại, nàng lập tức vươn tay, vơ vét vào hư không: "Có ai sao? Xin lỗi, tôi không nhìn thấy..."
"Phì!"
Cô gái váy đỏ nghe thấy tiếng cười của cô gái kia, trong lòng lại càng lạnh lẽo.
Nhưng đối phương chỉ cười, cũng không nói gì khác.
Nàng thấy cô gái kết thúc việc rửa tay, tùy tiện vẩy nước một chút, rút khăn giấy bên cạnh, vừa lau vừa hướng về phía nàng.
Cô gái váy đỏ trừng mắt, không dám chớp mắt một chút.
Cũng may cô gái kia không có ý định động thủ, chỉ là đi qua bên cạnh nàng, lúc sượt qua người, nàng nghe thấy cô gái kia cất tiếng cười: "Cô thật thú vị."
Cô gái váy đỏ: "..."
...
Ngân Tô đi ra nhà vệ sinh, ném khăn giấy vừa dùng lau tay vào thùng rác.
NPC trong phó bản cũng sẽ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, đôi khi, nàng còn có cảm giác những NPC này với người thật không có gì khác biệt.
Họ cũng biết khóc biết cười, sẽ sợ hãi sẽ khiếp sợ...
Họ sẽ cúi đầu khi cần phải cúi đầu.
Nhưng cuối cùng họ vẫn sẽ tìm cơ hội, nhân lúc ngươi không để ý mà cho ngươi một kích trí mạng.
Bất kỳ NPC nào cũng không được tin.
Sau khi Ngân Tô từ nhà vệ sinh đi ra, đi về một hướng khác, qua quá trình tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một cánh cửa ẩn.
Phía sau cánh cửa là hai thang máy có thể sử dụng.
Ngân Tô đi vào một thang máy, quả nhiên trong thang máy này có nút bấm tầng 5.
...
...
Ngân Tô ra khỏi thang máy, phát hiện là hành lang phòng khách, tầng này không giống với nơi họ ở, không bị ngăn cách, có thể trực tiếp từ đây đến phòng ăn.
"Ách."
Khách nhân tôn quý bất mãn nhìn bốn phía, hành lang an tĩnh, không có lữ khách.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận