Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 728: Thiên Đường công viên trò chơi (14) (length: 7793)

Nửa trên vòng hoa có uy lực không nhỏ, nhưng chỉ cần hiểu rõ quy tắc, nhớ kỹ tần suất nháy đèn, đối với người chơi dày dặn kinh nghiệm mà nói, độ khó thao tác không cao lắm.
Ở nửa dưới, lúc máy bay rơi mà ấn sai một nút thì máy bay sẽ nghiêng một chút, đồng thời tốc độ hạ xuống tăng nhanh, những cánh hoa kia sẽ trở nên sắc bén, thử nghĩ xem việc xuyên qua một đống lưỡi đao sắc bén sẽ có kết cục gì.
Nếu tiếp tục ấn sai, máy bay rất có thể sẽ trực tiếp lao đầu xuống, rơi tại chỗ.
Nhưng nếu có đạo cụ phòng ngự quá c·ứ·n·g, thật sự có thể trực tiếp chống đỡ được, bọn họ cũng đã dùng đạo cụ, nếu không thì căn bản không thể nào còn sống sót.
Hồ Dược Minh không quan tâm Tông Hi Nguyệt đã sống sót bằng cách nào: "Lúc Diêu Niên c·h·ế·t có quy tắc nào không?"
Nghe thấy câu hỏi này, Quách Tân Võ cũng không chen vào, nhìn chằm chằm Tông Hi Nguyệt, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Tông Hi Nguyệt khóc thút thít: "Diêu... Diêu Niên trực tiếp biến thành cánh hoa, không... Không có quy tắc nào, ít nhất là ta không thấy."
Tông Hi Nguyệt không hề nói dối, đúng là không có quy tắc t·ử v·o·n·g.
Hồ Dược Minh kinh nghiệm phong phú, các loại phó bản đều gặp, không nghĩ nhiều.
Ngược lại Quách Tân Võ có vẻ mặt không tin Tông Hi Nguyệt: "Có khi nào ngươi đã thấy mà cố tình không nói cho chúng ta biết không?"
Tông Hi Nguyệt tái mét mặt lắc đầu: "Ta không có, ta thật sự không thấy mà..."
Đúng lúc này, Tông Hi Nguyệt đột nhiên nhìn về hướng lối ra, trên khuôn mặt lấm lem lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quách Tân Võ và Hồ Dược Minh cũng cảm thấy có gì đó, nhìn về phía lối ra.
Chỉ thấy người chơi tên Tiểu Bạch kia hai tay đút túi áo, nghênh ngang bước ra từ lối ra.
" ! !"
Nhìn dáng vẻ của họ, rồi nhìn lại dáng vẻ của nàng, thì biết vì sao họ lại chấn kinh rồi.
Ngân Tô vừa ngẩng đầu lên đã thấy ba người vẻ mặt kinh hãi, thấy tình trạng thê thảm của bọn họ cũng hơi sững sờ, sau đó nở một nụ cười thân thiện.
Hồ Dược Minh do dự một chút, vẫn lên tiếng: "Tiểu... Tiểu Bạch tiểu thư, cô qua được màn này rồi à?"
Nếu là người chơi bình thường gọi Tiểu Bạch thì cũng không có gì áp lực, dù sao chỉ là một cách gọi thôi.
Nhưng vị nữ sinh mang khí chất có chút đ·i·ê·n p·hê này, gọi thẳng Tiểu Bạch nghe có chút... áp lực.
Ngân Tô tùy ý gật đầu: "Các ngươi cũng qua rồi sao?"
"Ừm."
Ngân Tô cười cong mày, từ tận đáy lòng tán dương: "Vậy các ngươi giỏi ghê nha."
Hồ Dược Minh sửng sốt một chút, rõ ràng không ngờ rằng cô lại khen họ chân thành như vậy, trong phút chốc bầu không khí trở nên qu·ái d·ị.
"Khụ... Vậy, cô đi một mình à?" Hồ Dược Minh không thấy người chơi nào theo Ngân Tô ra.
"Đúng vậy."
Một mình qua thì có khả năng là do tạm thời lập đội với NPC du khách trên máy bay nhỏ, người chơi tốt xấu gì thì cũng có một mục tiêu chung là 'sống sót', chỉ cần hiểu rõ quy tắc, dù không có ăn ý, nhưng phối hợp vẫn không khó.
NPC du khách lại không như vậy… Họ có thể phối hợp gì chứ! Không thừa cơ quấy rối để kéo người chơi xuống địa ngục đã là phúc đức lắm rồi.
Hồ Dược Minh nâng mức độ nguy hiểm của Ngân Tô lên cao hơn một chút nữa.
Nhưng lúc này nàng nhìn có vẻ không có tính c·ô·n·g k·ích quá lớn, Hồ Dược Minh vẫn quyết định giữ mối quan hệ tốt, không làm thân cũng đừng đắc tội nha.
"Lúc trước chúng ta gặp Hải Đường, nàng nói cho chúng ta biết tất cả có chín hạng mục bắt buộc, người chơi cần chơi năm hạng mục bắt buộc. Chúng ta gặp búp bê hình con thỏ mời chúng ta tới đây, ta nghi ngờ những hạng mục bắt buộc khác cũng có búp bê tương tự…"
Ngân Tô gật đầu, không nói gì.
Hồ Dược Minh: "Vậy tiểu thư Tiểu Bạch giờ định làm gì? Tiếp tục tìm các hạng mục bắt buộc à?"
"Nghỉ ngơi chứ sao." Ngân Tô nhún vai: "Chơi cũng mệt rồi a."
"..."
Cái này đâu chỉ là mệt mỏi, đây là muốn tước đoạt nhân mạng.
Ngân Tô chuẩn bị đi sang bên cạnh nghỉ ngơi một lát, đi được hai bước lại quay đầu lại hỏi: "Đây là hạng mục thứ mấy của các ngươi?"
"Ờ... thứ nhất."
"Ồ."
Nữ sinh gật đầu, đi thẳng đến ghế nghỉ ngơi phía sau bọn họ, một cước đá văng du khách đang ngồi nghỉ trên ghế, chiếm hết cả dãy ghế, không hề có một chút tố chất.
Du khách bị đá muốn n·ổ·i g·i·ậ·n, nhưng nhìn thấy nàng rút rìu ra, liền đành phải bực bội rời đi.
Mọi người: "..."
Đây quả thật là một sự thất bại trong giáo dục mà.
NPC toàn là những kẻ thấy người ăn được thì cúi đầu, bọn họ không dám ra tay, chắc chắn là trong trực giác cảm thấy cô rất khó đối phó.
Hồ Dược Minh thu lại tầm mắt, ngay cả Quách Tân Võ thích gây sự, lúc này cũng trở nên ngoan ngoãn không đối đầu với Tiểu Bạch, mà quay sang hỏi Hồ Dược Minh: "Không phải lúc trước búp bê hình con thỏ bảo sau khi kết thúc sẽ nói cho chúng ta biết những hạng mục bắt buộc là gì sao?"
Hồ Dược Minh lấy ra 'Linh Đang của tiểu thư Thỏ', phương pháp sử dụng rất đơn giản, lắc lư linh đang ba giây là được rồi.
Nhưng mà Hồ Dược Minh lắc linh đang đã một phút rồi, cũng không có bất cứ thứ gì xuất hiện.
" . ."
" . ."
Quách Tân Võ: "Con thỏ kia có phải là gạt chúng ta không?"
"Có thể đây đúng là một đạo cụ." Hồ Dược Minh nói: "Trò chơi không thể nào đưa ra thông báo giả được."
Nếu không phải đạo cụ của phó bản, trò chơi sẽ không thông báo nhắc nhở. Đã có thông báo nhắc nhở thì chắc chắn đây là một đạo cụ phó bản.
Tông Hi Nguyệt có vẻ đã trở lại bình thường sau nỗi bi thương vì m·ấ·t Diêu Niên, nhỏ giọng nói: "Có phải là phải chờ thêm chút nữa không?"
Hồ Dược Minh lại lắc linh đang: "Đợi chút nữa xem sao."
Một phút trôi qua...
Ba phút trôi qua...
Vẫn không thấy bóng dáng con thỏ đâu.
"Các ngươi đang triệu hồi cái gì thế?"
Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai, Quách Tân Võ giật nảy mình, cả người nhảy dựng lên, "Cô đi lại không phát ra tiếng sao?"
Nói xong mới nhận ra chủ nhân của giọng nói, trong chốc lát vẻ mặt giống như vừa nuốt phải ruồi, chân lùi về sau hai bước.
"Điều đó chứng tỏ tính cảnh giác của ngươi không cao đó nha." Ngân Tô bình thản nhìn Quách Tân Võ.
Quách Tân Võ muốn nói tính cảnh giác của hắn sao không cao chứ… nhưng nghĩ tới nàng đã đứng sau lưng mình rồi mà hắn còn không cảm nhận được, liền im lặng.
Chủ yếu là Tiểu Bạch trước mắt không dễ đụng vào.
Hồ Dược Minh suy nghĩ một chút, vẫn là kể cho Ngân Tô: "Trước khi chơi chúng tôi có gặp búp bê hình con thỏ, nó cho chúng tôi một đạo cụ, sau khi kết thúc sẽ triệu hồi nó, nó sẽ cho chúng ta biết những hạng mục bắt buộc là gì."
"Ồ..." Ngân Tô không ngờ còn có chuyện như vậy nhưng nàng tiếc nuối nói: "Vậy các ngươi đừng đợi nữa, nó sẽ không xuất hiện đâu."
"Vì sao?"
"Còn vì cái gì nữa, ch·ế·t rồi chứ sao."
"..."
Vì sao c·h·ế·t rồi?
Sao nàng lại biết con thỏ c·h·ế·t rồi?
Nàng... gi·ế·t?
"Cô đã gi·ế·t nó rồi sao?" Hồ Dược Minh vừa nghĩ đến khả năng này, còn chưa kịp kinh hãi thì Quách Tân Võ bên cạnh đã không nhịn được hỏi.
Nữ sinh cười gật đầu: "Đúng vậy."
Quách Tân Võ đột nhiên xù lông, lớn giọng: "Cô đã gi·ế·t nó rồi vậy những người chơi khác thì làm sao!"
Hồ Dược Minh: "..."
Ngân Tô liếc nhìn hắn, vô tình lạnh lùng cực kỳ: "Người chơi khác có liên quan gì đến ta chứ."
Hồ Dược Minh đè Quách Tân Võ lại đang định lên tiếng: "Thôi thôi, người ta cái gì miệng không nói."
Sau đó, hắn nhìn về phía Ngân Tô: "Tiểu thư Tiểu Bạch, hắn não có vấn đề, cô đừng so đo với hắn làm gì. Bất quá, chỉ có người chơi tìm được búp bê NPC mới có thể biết những hạng mục bắt buộc là gì, cô đã gi·ế·t nó rồi... Vậy sau này những người chơi khác chẳng phải không có cách nào chơi nữa sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận