Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 656: Anh Lan bệnh viện (14) (length: 7724)

Mấy con quái vật nhỏ này thật là ngoan ngoãn.
Ngân Tô rất vui mừng.
Không uổng công mình tắm rửa cho bọn chúng.
Ngân Tô cầm bút định vẽ đường gạch chéo, đầu bút chấm lên giấy, trong chốc lát ngẩn ra.
Những nét gạch chéo Lý thầy thuốc vẽ phác thảo không giống với trạng thái bọn trẻ con trong trí nhớ của nàng, không hề tương phản, cũng chẳng có quy luật nào để tìm ra.
Giờ Lý thầy thuốc đã tan làm rồi, đến người để hỏi cũng không có nên nàng bị kẹt ở bước này.
“Không có thầy giáo dẫn dắt đúng là không được a… Chịu tội thay cũng không có.” Ngân Tô đi tới đi lui bên ngoài phòng theo dõi bệnh nặng, tám con quái vật nhỏ lúc này đều an tĩnh nằm im, ánh mắt nhìn theo nàng.
Khi nàng đi đi lại lại được năm lần thì cuối cùng cũng có con quái vật nhỏ không nhịn được nữa mà giật giật đuôi của mình, ra tín hiệu cho đồng bọn – cô ta nhìn chằm chằm vào chúng ta làm gì vậy?
– Chắc chắn là không có ý tốt rồi.
– Tại sao cô ta còn chưa đi?
– Cô ta còn muốn đi mấy vòng nữa vậy?
Khi nhóm quái vật nhỏ nhìn chăm chú vào thì người bên ngoài cuối cùng cũng cầm bút lên bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Dù sao cũng chẳng biết phải điền thế nào… Cứ điền lung tung vậy, cùng lắm thì cũng chỉ bị đánh cho một trận thôi mà.
Dạy dỗ đám nhóc con thì nàng vẫn rất có kinh nghiệm.
Ngân Tô điền xong, gập sổ lại, hoàn thành công việc, tan làm!
Đám quái vật nhỏ bên trong chỉ nhìn cô ta quay người rời đi, chẳng có chút gì lưu luyến.
– Cuối cùng cũng đã đi rồi!
– Ta không muốn nhìn thấy cô ta chút nào, sáng mai nhất định phải bảo mụ mụ g·i·ế·t cô ta!
– Đúng đúng đúng, cô ta là thầy t·h·u·ố·c mà ta gh·é·t nhất!
– Hi hi ha ha, cô ta rất nhanh sẽ không còn là thầy t·h·u·ố·c nữa.
Trong phòng theo dõi bệnh nặng vang lên từng đợt tiếng cười quỷ dị của trẻ con.
… … Không biết có phải vì Lý thầy thuốc đã tan làm hay không, hay là do buổi chiều vốn dĩ không có công việc gì khác mà Ngân Tô có một buổi trưa rất yên bình.
Trái lại Giang Phù thì cứ ra ra vào vào, có vẻ như đang rất bận, ngay cả thời gian để nói chuyện với Ngân Tô cũng không có.
Ngân Tô tản bộ ra ngoài quan s·á·t, phát hiện Giang Phù cùng Tôn bác sĩ, người dẫn dắt cô ấy, vẫn luôn bận rộn trong phòng bệnh, hết kiểm tra cho trẻ con rồi lại cho trẻ uống t·h·u·ố·c, tóm lại rất bận rộn.
Điều này làm Ngân Tô có vẻ càng nhàn hơn.
Trong lúc hai người này đang bận rộn, Ngân Tô bắt đầu khám phá những khu vực khác mà mình chưa khám phá, ví dụ như – bàn làm việc của Giang Phù.
Từ những đồ vật làm việc trên bàn của Giang Phù, có thể thấy Giang Phù là một thầy t·h·u·ố·c tập sự rất có trách nhiệm, cô ấy có ghi chép về tình hình của những đứa trẻ.
Ngân Tô xem qua những ghi chép đó, đều chỉ là những b·ệ·n·h vặt bình thường, không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Nhưng mà Ngân Tô phát hiện số lượng trẻ con không đúng lắm.
Trong ghi chép của Giang Phù có 52 đứa trẻ, nhưng hiện tại chỉ còn lại 44 đứa.
52 đứa trẻ… Trong số những bà mẹ tới hôm nay, NPC chiếm 26 người, người chơi chỉ có 25, vậy hẳn là đã có một người chơi c·h·ế·t.
Số lượng này khớp với số lượng trẻ con.
Nhưng mà hiện tại lại thiếu đi tám đứa, cho nên sẽ có tám bà mẹ không có con nhỏ… Tám đứa trẻ này đã biến m·ấ·t đi đâu?
Đã c·h·ế·t rồi?
Hay là… Bị đưa đi làm thí nghiệm gì đó?
Từ trong những ghi chép của Giang Phù không thể nào thấy được tung tích của những đứa trẻ đã biến m·ấ·t, cô ấy ghi chép chỉ là ghi chép bình thường, sau đó vào một ngày nào đó thì ngừng lại, không có bất kỳ ghi chú bổ sung nào về sau.
Xem ra vẫn là phải hỏi đồng nghiệp thân yêu một chút… Ngoài những thứ này, Ngân Tô còn tìm được một thứ giống như tờ rơi quảng cáo, trên đó viết là “Làm thế nào để trở thành một bà mẹ tốt”.
Nội dung phía trên rất lộn xộn, có rất nhiều hình minh họa và chữ viết vô nghĩa.
Ngân Tô đơn giản xem qua rồi tổng kết lại được mấy điểm.
1, Mẫu thân là người thầy tốt nhất của đứa bé, để đứa bé có thể khỏe mạnh trưởng thành, mẫu thân phải trở thành một bà mẹ tốt trước đã.
2, Chấp nhận và yêu thương cả những điểm tốt lẫn không tốt của con bạn.
3, Mẫu thân phải vô điều kiện đáp ứng mọi nhu cầu của con, để con có cảm giác an toàn ổn định.
4, Kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ.
5, Mẫu thân phải kiểm soát cảm xúc của mình, đừng để cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến con.
6, Xin đừng bỏ mặc con một mình ở đâu đó.
7, Việc con bò lung tung là để khám phá thế giới, không cần quá lo lắng.
Đại khái chỉ có những điểm này.
Nhưng mà những điều này nói là quy tắc, lại càng giống như là một lời nhắc nhở nào đó.
Ngân Tô nhét sổ lại rồi tiếp tục xem những thứ khác.
… … Ngân Tô thừa lúc buổi chiều đi xem xét một lượt những chỗ có thể đi được ở khu nhà trẻ sơ sinh này, tầng ba trở lên là địa bàn của Tôn bác sĩ, cửa bị khóa sắt, nàng không thể lên trên được.
Lúc ăn cơm tối, Ngân Tô đuổi kịp Giang Phù đang bận tối tăm mặt mũi và thuận miệng nhắc tới tầng ba.
Ai ngờ Giang Phù vừa ăn cơm vừa ấp úng nói: "Tớ cũng chưa lên đó bao giờ... Chắc là do tớ vẫn đang thực tập, thầy nói đợi tớ kết thúc thực tập là có thể lên."
“….” Phế vật.
Phế vật! !
Giang Phù không thấy mình là phế vật, chỉ muốn ăn cơm thôi.
Ngân Tô không có khẩu vị, những món ăn trong đĩa đều không hề động vào.
Bữa tối hôm nay không có món ngon đặc sắc, không biết là do chuyện giữa trưa làm đầu bếp bực tức, anh ta không nấu món ngon hay là do bản thân không có suất.
Giang Phù: "Đói c·h·ế·t mất, hôm nay mệt quá. Đám nhóc con kia thật sự quá khó…"
Nói đến đây, Giang Phù bỗng dừng lại, vội vàng nuốt thức ăn t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g rồi nhìn ngó xung quanh.
“Khó cái gì cơ?” Ngân Tô thấy cô ấy như vậy thì truy hỏi một câu.
"Không có gì… Trẻ con thì sức lực dồi dào mà." Giang Phù cười.
Ngân Tô dùng đũa đ·â·m vào thức ăn trong đĩa, nhìn Giang Phù vẻ suy tư, ngay cả thầy t·h·u·ố·c cũng không được nói xấu trẻ con.
Khen ngợi… Lúc tắm cho trẻ con, hành động của cô ấy coi như là khen ngợi à?
Quá trình đó không hề có vấn đề gì.
Nhưng điều này không có nghĩa là an toàn, có lẽ có một thời điểm nào đó khen ngợi là an toàn, nhưng có lúc lại rất nguy hiểm.
An toàn nhất chính là không khen cũng không chê.
Nhưng mà Ngân Tô cảm thấy mình rất t·h·í·c·h bọn chúng như vậy, sao có thể nhịn được không khen ngợi, cô quyết định ăn cơm xong liền đi khen bọn chúng.
“À đúng rồi, Lý thầy thuốc vẫn chưa về sao?” Giang Phù đột nhiên hỏi một câu.
Ngân Tô gật đầu: "Ừ."
“Vậy chẳng phải là tối nay cậu phải kiểm tra phòng sao?” “Sao vậy? Ban đêm kiểm tra phòng có chuyện gì sao?” "Tớ nghe nói ban đêm..." Giang Phù vẫy tay ra hiệu cho Ngân Tô, đợi Ngân Tô đến gần, cô hạ giọng nói: "Sẽ có quái vật t·r·ộ·m trẻ con."
Ngân Tô giọng điệu quái lạ: "Quái vật? t·r·ộ·m trẻ con?"
Còn có hoạt động đêm khuya kích t·h·í·c·h thế này nữa sao?
“Đúng.” Giang Phù gật đầu lia lịa có vẻ như đang nói sự thật: "Một mình cậu đi kiểm tra phòng phải cẩn t·h·ậ·n đấy, trẻ con ngàn vạn lần không được để mất, nếu không thì làm sao ăn nói với mẹ của chúng nó được? Cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cậu thôi.” “B·ệ·n·h viện không có bảo vệ à?” Sao lại để cả quái vật đi t·r·ộ·m trẻ con vậy!
Giang Phù trợn trắng mắt, bắt đầu nhả rãnh: "Viện khu cũ của chúng ta thì làm gì có bảo vệ nào chứ, cái ông cụ ở cổng ấy hả? Đến đi đường còn tốn sức, cậu đừng trông mong gì vào ông ta cả."
“….” Thật quá tệ.
“Không sao đâu nếu có quái vật thật thì ta cũng sẽ cho nó có đi không có về.” Nàng lại muốn xem thử cái loại quái vật đi t·r·ộ·m trẻ con nó ra sao, nàng thích nhất là quái vật.
Giang Phù: “…” Giang Phù cảm thấy cô đồng nghiệp mới tới này là con bê mới đẻ không sợ cọp, cô không nói gì thêm, đợi lát nữa nàng ta gặp thì sẽ biết kêu cha gọi mẹ ngay.
Ném một phiếu cuối tháng oa~ Bảo Nhi ~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận