Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 349: Hiện thực việc rất nhỏ (length: 8151)

"Năm nay các ngành đặc thù làm sao cũng có khu vực tiếp đón?"
"Đúng vậy, trước kia các ngành đặc thù chỉ tiếp nhận học sinh được cục điều tra giới thiệu đến, nhưng năm nay mở đăng ký, cho nên mới sắp xếp nơi tiếp đón."
"Không phải chứ, trường học ngu ngốc à? Chẳng phải là để người chơi bại lộ sao?"
"Nhìn tình hình trước mắt, trò chơi chắc chắn phải tồn tại lâu dài... có thể có toan tính khác đấy."
"Ta vất vả thi được, bọn họ chỉ vì là người chơi mà được vào? Như vậy quá bất công!"
"Trở thành người chơi không phải chuyện gì tốt, nói không chừng ngày nào đó liền c·h·ế·t, ta không ý kiến gì, chỉ cần đừng để ta vào trò chơi."
Ngân Tô đứng đó nhìn một lát, chỉ có một học sinh đeo khẩu trang xuất hiện, sau khi đăng ký thì được đưa lên xe của trường chờ sẵn bên cạnh.
Cũng may, nàng không cần xã c·h·ế·t như vậy.
Ngân Tô quay đầu tìm khoa của mình, làm theo chỉ dẫn hoàn thành một loạt quy trình, ở giữa không hề mắc lỗi nào.
Để tránh bị giáo viên cũ nhận ra gây phiền toái không cần thiết, Ngân Tô còn cố ý đổi ngành học.
Cũng may trước đây ngoài lên lớp, nàng cũng không qua lại nhiều với các giáo viên, không có bao nhiêu người nhớ đến nàng, nên đổi ngành chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
"Bạn học, bạn học..." Một nữ sinh mang theo đồ đạc lớn nhỏ, thở hồng hộc chặn Ngân Tô: "Chào bạn, bạn có biết lầu ký túc xá Tây Giang Nguyệt đi đường nào không?"
"... "
Tuy trước đây nàng từng học ở đại học Lan Giang, nhưng thời gian quá lâu rồi, nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm.
Như thể năm năm ngoài đời, trường đại học này đã được xây mới lại.
Ngân Tô không tìm được đường nên chỉ lắc đầu.
"Bạn cũng không biết à..." Nữ sinh mặt đờ đẫn: "Tớ chỉ vào nhà vệ sinh một lát thôi, chị khóa trên đã bỏ lại tớ đi mất, tớ đi vòng hai lần ở đây rồi! Tìm hoài không thấy đường!!"
Ngân Tô liếc nhìn cô bạn với vẻ cảm thông, dù không biết đường nhưng vẫn động viên bạn: "Cố lên! Cậu sẽ tìm được!"
"..."
Nữ sinh thở dài, rồi đi hỏi người khác.
Ngân Tô chuẩn bị làm quen với môi trường trường học, vừa định bước đi, liền nghe tiếng từ phía sau truyền đến: "Phó Kỳ Kỳ, không phải em muốn về ký túc xá sao? Em dẫn bạn học này đi cùng luôn đi."
Nữ sinh đang cắm mặt vào điện thoại, nghe có người gọi thì giật mình, "...Em không về ký túc xá."
"Ơ...Không phải vừa rồi em bảo muốn về sao?"
"Em có chút việc muốn ra cổng trường."
"Vậy thôi vậy...Được rồi, chị dẫn em đi vậy. Sao em lại đi một mình thế?"
"Có chị khóa trên dẫn, em bị đau bụng đi vệ sinh, ra thì chị ấy đã đi mất rồi..."
Ngân Tô quay đầu thì thấy nữ sinh vừa nãy cùng hai nữ sinh khác đã đi rồi, còn một nữ sinh, thì đang đi ngược hướng với bọn họ.
Trước đó Khang Mại đưa ảnh Phó Kỳ Kỳ cho nàng xem, nàng liếc một cái đã nhận ra đó chính là Phó Kỳ Kỳ.
Phó Kỳ Kỳ mặc đồ bình thường là áo ngắn tay quần dài, cúi gằm mặt bước đi, trông cả người có vẻ ủ rũ, hoàn toàn khác những học sinh khác trên đường.
Khang Mại nói đã sắp xếp ổn thỏa cho Phó Kỳ Kỳ, nên Ngân Tô cũng không để ý đến cô ta.
Ngược lại không ngờ lại có thể gặp cô ta ở đây, xem ra phó bản sau cô ta vẫn còn s·ố·n·g.
Ngân Tô thu tầm mắt lại, đi về hướng khác.
Ngân Tô đi dạo trong trường rất lâu, cuối cùng cũng tìm lại được chút ký ức quen thuộc.
...
...
Ngân Tô rời khỏi trường, mua một hộp kem, tìm một chỗ ngồi xuống vừa ăn, vừa nhìn các bạn học đang tung tăng vui vẻ.
Nàng ngồi cạnh một đôi vợ chồng, Ngân Tô nghĩ bọn họ đến đưa con nhập học nên không để ý.
"Sao con bé vẫn chưa ra? Chắc không phải nó lừa mình đấy chứ?"
"Không thể nào, cái con nhỏ đó dám lừa mình, mình sẽ làm ầm ĩ ở trường, đến lúc đó xem nó hay."
"Lâu lắm rồi còn gì? Tôi thấy chắc nó không ra đâu."
"Đợi chút đi, trường rộng thế mà."
Ngân Tô liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cả hai người nhìn tầm hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc bình thường, nhưng tướng mạo không dễ gần.
Ngân Tô lại thu tầm mắt lại, tiếp tục múc một thìa kem bỏ vào miệng.
"Ra rồi ra rồi!"
Hai người bên cạnh đứng bật dậy, chạy về phía cổng trường.
Ngân Tô theo hướng bọn họ chạy nhìn một cái, hai người chặn nữ sinh kia một trái một phải, sợ cô ta chạy mất.
Nữ sinh bị chặn kia, Ngân Tô mới vừa gặp lúc nãy - Phó Kỳ Kỳ.
Khoảng cách hơi xa, không biết bọn họ đang nói gì.
...
...
"Một trăm ngàn? Một trăm ngàn đâu đủ? Ít nhất cũng phải năm trăm ngàn!" Người đàn ông nắm lấy tay Phó Kỳ Kỳ, "Mấy người chơi đó có nhiều tiền lắm, như thằng Đông Tử sát vách kia, sau khi vào trò chơi, cả nhà đã dọn ra biệt thự lớn ở rồi! Đừng tưởng chúng tôi không biết, đừng hòng qua mặt chúng tôi, có năm trăm ngàn thôi, đối với cháu có gì khó."
Phó Kỳ Kỳ bị đau, muốn rút tay ra khỏi tay gã đàn ông: "Chú, cháu thật không có."
Người đàn bà phụ họa: "Lượng Tử vì cứu cháu mà c·h·ế·t, mới đây bao lâu cháu đã trở mặt vô lương tâm? Ta cho cháu biết, Lượng Tử là c·h·ế·t vì cháu, cháu phải thay nó mà báo hiếu! Cả đời này cháu phải làm trâu làm ngựa cho nhà chúng ta!"
Nhắc đến bạn trai mình, ánh mắt Phó Kỳ Kỳ càng thêm ảm đạm.
"Hôm nay nếu cháu không đưa ra được năm trăm ngàn, đừng mong yên thân." Người đàn ông nắm lấy Phó Kỳ Kỳ lôi ra ngoài cổng trường.
Phó Kỳ Kỳ sợ hãi ôm chặt lấy bọn họ, "Chú, dì, hai người đừng làm ồn được không, sẽ xảy ra chuyện đó!!"
"Hừ, cháu không t·r·ả tiền thì mới có chuyện đó."
"Cháu thật sự chỉ có từng đó thôi..." Phó Kỳ Kỳ khóc nức nở: "Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện, cầu xin hai người."
Sau khi Tưởng Lượng m·ấ·t, bọn họ thường xuyên đến tìm cô để đòi tiền.
Cô còn phải trả tiền thuốc thang cho vợ con Mạc tiên sinh, còn phải cho bọn họ nữa, cô đâu ra nhiều tiền như vậy.
Cô kiếm được chút điểm tích lũy trong trò chơi chỉ đủ chèo chống bản thân sinh tồn đã rất khó, căn bản không còn điểm tích lũy mà đi mua thứ khác đổi tiền.
Bọn họ lại cứ cho rằng cô có thể dựa vào trò chơi để kiếm rất nhiều tiền...
Phó Kỳ Kỳ càng sợ làm ầm ĩ ở cổng trường, bám chặt hai người đó càng mạnh, "Đưa tiền, đưa tiền thì chúng ta đi. Nếu không hôm nay trường các cháu sẽ biết cháu là loại người gì."
"..."
Phó Kỳ Kỳ biết những gì bọn họ nói chỉ là để lấy tiền, cô không muốn cãi lại, chỉ muốn để bọn họ rời khỏi đây.
Không muốn gây ra quá nhiều tiếng động ở cổng trường.
Mặc kệ cô nói gì, hai người kia căn bản không nghe.
Thấy càng ngày càng nhiều người chú ý đến bên này, Phó Kỳ Kỳ tuyệt vọng nói: "Cháu cho, cháu cho hai người được rồi."
"Được, đưa ra đi?"
"Bây giờ cháu không có... Cho cháu một ngày." Phó Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói: "Sáng mai hai người lại đến."
Người phụ nữ nhìn chồng, không biết nên làm sao.
"Cháu sẽ không bỏ chạy chứ?"
Phó Kỳ Kỳ: "Cháu còn phải đi học, cháu trốn được đi đâu?"
Người đàn ông suy nghĩ rồi nói: "Được, một ngày, sáng mai chúng ta lại đến tìm cháu. Nếu đến lúc đó không có tiền, thì coi chừng đó!"
Hai người đẩy Phó Kỳ Kỳ ra rồi bỏ đi.
Phó Kỳ Kỳ nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, có chút không hiểu, rõ ràng hồi Tưởng Lượng còn sống, bọn họ rất tốt, rất tốt mà...
Vì sao lại trở thành như vậy.
—— hoan nghênh đến với địa ngục của ta —— Phiếu tháng, phiếu tháng các bảo bối! Tung lên đi!
Ý kiến chương [ đọc tệ 520 ] rút thăm hoạt động:
[chắc là thông quan rồi a] Vân Tr·u·ng Tiên Minh mèo lại [ cho thông quan rồi ư?! ] một sợi Tương Tư..
Bạn cần đăng nhập để bình luận