Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 368: Đoàn tàu vĩnh viễn không đến trạm (6) (length: 7886)

Ngân Tô hướng trên cửa kia dán bảng hiệu nhìn một chút.
【Nhân viên tàu phòng nghỉ】 "Tham quan tham quan." Ngân Tô không nhìn vẻ mặt kinh khủng của nhân viên phục vụ, ung dung đưa tay ra sau lưng, bày ra tư thế cán bộ kỳ cựu thị sát: "Đoàn tàu các ngươi không có hạng mục tham quan phòng điều khiển à?"
"?" Có thể là do chưa từng nghe qua loại yêu cầu này, nhân viên phục vụ trầm mặc hai giây mới nói: "Thật xin lỗi, lần này đoàn tàu không có tham quan khu vực đó."
"Vậy chỗ nào có thể tham quan?"
"?" Nhân viên phục vụ dù sao cũng có tố chất nghề nghiệp, "Những khu vực công cộng đoàn tàu mở cửa, ngài đều có thể tham quan."
Ngân Tô: "Chính là không có chỗ nào có thể tham quan chứ gì."
". . ." Nhân viên phục vụ cố gắng gượng cười, giờ phút này im lặng thắng hữu thanh.
Ngân Tô nhìn gương mặt trắng bệch của nàng kia đã cảm thấy sợ hãi, "Được rồi, ngươi đưa thời khóa biểu đoàn tàu cho ta xem một chút."
"Thật xin lỗi. . ."
Nhân viên phục vụ vừa mở miệng đã nói "thật xin lỗi", Ngân Tô cắt ngang lời nàng: "Thời khóa biểu là thứ mỗi hành khách đều có thể biết, ta hỏi ngươi liền phải đáp, ngươi nói với ta "thật xin lỗi" cái gì?"
Trong ánh mắt nhân viên phục vụ dường như cất giấu dao, độ cong khóe miệng từng chút từng chút tiu nghỉu xuống.
Ngân Tô hất cằm lên, không né tránh nhìn thẳng vào mắt nhân viên phục vụ, "Nhìn cái gì? Ta nói sai à?"
Cơ bắp khóe miệng nhân viên phục vụ co giật hai lần, cuối cùng không tình nguyện mở miệng: "Ngài chờ một lát."
Nhân viên phục vụ trở về phòng nghỉ nhân viên tàu, lát sau cầm một bản danh sách ra.
"Đây là thời khóa biểu đoàn tàu chuyến D4444."
Đứng đầu tiên là trạm mà bọn họ lên xe.
Trạm người điên - trạm thây ma - trạm huyết sắc Carnival - trạm quỷ lĩnh - trạm nhân ngư - trạm bốn mùa núi - trạm bốn mươi bốn.
Nhưng trạm bốn mươi bốn không phải là trạm cuối cùng.
Thêm cả trạm đầu, tất cả bảy trạm, nghe vào chẳng có cái tên trạm nào bình thường cả...
Sau khi xem xong, Ngân Tô đưa thời khóa biểu lại cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ vừa định nhận lấy, Ngân Tô lại lấy về, "Chỗ ngồi của ta hơi bẩn, ngươi đi giúp ta quét dọn một chút."
". . . Vâng."
Ngân Tô lúc này mới đưa thời khóa biểu vào tay nhân viên phục vụ: "Ngoài ra, ta có thể đổi sang khoang thương gia không?"
Nhân viên phục vụ: "Thật xin lỗi hành khách, chuyến tàu này chỗ ngồi đã bán hết rồi, không thể nâng cấp chỗ ngồi cho ngài được."
". . ."
Bán cho quỷ rồi đi.
. . .
. . .
Ngân Tô trở về toa 03, phát hiện trong toa có hai người chơi, một là người đàn ông mặc quần yếm lúc trước không được lễ phép cho lắm. Người kia mặc một bộ quần áo bẩn thỉu như ăn mày, đang chổng mông nhìn gầm ghế.
Ngân Tô đi đến chỗ người đàn ông mặc đồ ăn mày đang bẻ mông, nhìn số ghế bên cạnh, cúi người, "Nhìn cái gì thế?" Để ta xem thử!
"Móa!"
Người đàn ông mặc đồ ăn mày kinh hô một tiếng, nhảy dựng lên.
Trên lông mày người đàn ông có một vết sẹo, khuôn mặt bình thường lại mang vẻ hung dữ, thấy rõ người tới, biểu cảm cổ quái thay đổi, cau mày hỏi: "Ngươi làm gì? Hù chết người."
"Đây là chỗ ngồi của ta." Ngân Tô chỉ vào số ghế.
". ."
Người đàn ông mặc quần yếm Lý Chính Lâm nghe thấy tiếng Ngân Tô, quay đầu lại nhìn, đáy mắt phủ kín sự ngoan lệ tối nghĩa.
Phạm Tài rời khỏi chỗ ngồi, mấy bước đi đến bên cạnh Lý Chính Lâm.
Ngân Tô không thèm quản bọn họ, kiểm tra chỗ ngồi, thời gian ngắn vậy mà vết máu trên ghế đã được dọn sạch sẽ.
Nhưng mà chỉ có chỗ ngồi là sạch sẽ, những nơi khác vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu.
Ngân Tô cảm thấy nhân viên phục vụ chắc là thuộc loài ếch xanh, động một chút nhảy một chút, không hề có sự tự giác cung cấp dịch vụ tốt cho hành khách.
Phạm Tài cùng Lý Chính Lâm không tìm Ngân Tô gây phiền phức, hai người nhanh chóng đi ngang qua chỗ nàng, đi về phía toa 02.
Ngân Tô trực tiếp ngồi xuống chỗ số 12, vị trí của nàng ở gần cửa sổ. Đoàn tàu đã đang chạy, nhưng ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, trên tấm kính lấm tấm vết máu, phản chiếu một gương mặt xa lạ.
Ngân Tô đột nhiên trông thấy một khuôn mặt lạ lẫm, nhịp tim còn đập thình thịch hai cái, sau đó nhớ ra đây là mặt mà nàng tiện tay nặn cho mình.
Ngân Tô cầm tấm kính soi khắp mặt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải không có góc chết, kỹ thuật nặn mặt vẫn còn có chỗ để tiến bộ nha!
Toa 03 giờ phút này chỉ có một mình nàng, Ngân Tô lấy một chiếc gương, chiếu xuống gầm ghế.
Dưới gầm ghế có mấy chữ mờ bằng máu.
Ngân Tô điều chỉnh góc độ tấm gương, cuối cùng thấy rõ mấy chữ đó là gì —— Đừng xuống xe!!
"Đừng xuống xe..."
Chữ viết bằng máu không biết ai để lại, là xuống xe hay không xuống xe, bây giờ còn chưa có manh mối gì, không cần thiết phải xoắn xuýt.
Ngân Tô thu gương, điều chỉnh lưng ghế, đằng sau không có ai, nàng chẳng chút ý tứ điều ghế ra góc độ lớn nhất, thoải mái ngả lưng xuống, hai tay vươn ra trước ngực, trực tiếp nhắm mắt đi ngủ.
Từ trạm người điên đến trạm tiếp theo là trạm thây ma cần một canh giờ, bây giờ dù sao cũng không có việc gì, chi bằng đi ngủ.
. . .
. . .
Ngân Tô ở đây nghỉ ngơi, còn các người chơi khác thì đang tán loạn khắp tàu, đủ kiểu tìm kiếm manh mối.
Có người đi ngang qua toa 03, thấy Ngân Tô đang ngủ, biểu cảm đều quái dị khó nói, toa tàu đâu có phải không gian kín, nàng không sợ bị người đánh lén à?
Đương nhiên, không có người chơi nào đến dò xét.
Dù sao vị này trước đó đã để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc.
Các người chơi kiểm tra xong toàn bộ con tàu, cuối cùng tụ tập tại toa số 5 ăn uống và chỗ nối giữa toa số 5 và 6.
Giờ phút này có tất cả 10 người ở đó, trừ người chơi Ngân Tô và Lý Chính Lâm, Phạm Tài cùng cô nương áo bào đen kia, còn có một người đàn ông nữa cũng không thấy.
Năm người chơi mất vé cùng những người chơi khác đã có một khoảng cách, hai bên mỗi bên năm người, vô hình hình thành đoàn thể, lấy cửa toa xe làm đường ranh giới, mỗi bên một phía.
"Khục...Trước tự giới thiệu một chút đi. Ta tên Cát Sơn, trước kia là huấn luyện viên quyền anh." Người đàn ông đang nói chuyện vóc dáng cao to, còn cố ý khoe cơ bắp.
Cát Sơn chính là người trên sân ga nhét rác cho người chơi, hắn nói chuyện thẳng thắn, cho người ta cảm giác hơi ngốc nghếch.
Tự giới thiệu không có tác dụng gì quá lớn, rất nhiều người chơi đều dùng tên giả, nhưng mà trao đổi tên một chút, dễ cho mọi người gọi người.
Chẳng lẽ cứ "Ê" với "Ê" mãi à?
Một nữ người chơi đứng cạnh Cát Sơn, vừa chỉnh lại mái tóc đỏ vừa nói: "Ta tên Thịnh Ánh Thu."
Những người khác cũng lần lượt báo tên, có người nói nghề nghiệp của mình, có người không.
Khâu tự giới thiệu kết thúc rất nhanh.
"Ta biết các người không có vé thì rất lo lắng, nhưng bây giờ chúng ta nên cùng nhau làm rõ tình hình cơ bản nhất, các người nói sao?" Người nói chuyện là một người đàn ông tự xưng là pháp sư từ nhóm người có vé, tướng mạo bình thường, ném vào đám người cũng khó mà tìm thấy.
"Các ngươi đứng đó nói chuyện không đau lưng à." Phía đối diện còn oán trách.
"Ta thấy hắn nói đúng." Một người đàn ông nho nhã ăn nói cường điệu mở miệng từ nhóm không có vé, "Bây giờ quan trọng nhất là làm rõ tình hình, vé thì chắc chắn là không lấy lại được, chúng ta phải nghĩ cách khác."
"Ân tiên sinh, anh thuộc bên nào?"
Ân tiên sinh nhẫn nại nói: "Manh mối quan trọng hơn."
Mấy người chơi bên cạnh hắn im lặng, nhưng vẫn không chịu cho nhóm đối diện sắc mặt tốt.
Đoàn tàu ầm ầm vận hành, bên ngoài cửa xe tối đen, chỗ nối giữa hai toa lâm vào sự im lặng ngắn ngủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận